Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1807: Nhao Nhao Đến

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Băng Cơ xem thường Vân Nghê Thường cũng có thể hiểu.

Bởi vì nàng biết đối phương cách đây không lâu chiếm được một hồi Tạo Hóa mới miễn cưỡng đặt chân đến Đệ Nhất Cảnh.

Như vậy làm sao có thể so sánh cùng với Đệ Nhị Cảnh lâu năm như nàng.

Nói ngược sát thì không thể.

Nhưng trọng thương vẫn không có vấn đề.

- Ngươi tựa hồ cao cao tại thượng đã lâu, đến mức ngay cả ánh mắt cũng không xong rồi.

Vân Nghê Thường nói ra câu này toàn thân đều tuôn ra ba động khí thế không kém hơn Băng Cơ.

Sắc mặt Băng Cơ lập tức thay đổi.

Đệ Nhị Cảnh.

Vân Nghê Thường làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đặt chân lên Đệ Nhị Cảnh?

Cái này làm sao có thể?

Hoàn toàn không có đạo lý!

- Nghe nói ngươi là Yêu Nghiệt lâu năm của Ngũ Trọng Thiên, hôm nay ta đến lĩnh giáo cao chiêu ngươi một chút.

Vân Nghê Thường bễ nghễ nói.

- Ta ở Đệ Nhị Cảnh thấm nhuần bao nhiêu năm, nhà giàu mới nổi như ngươi sao có thể so sánh?

Băng Cơ nói đến đây, trong tay xuất hiện một thanh Băng Kiếm.

- Ta sẽ chém đầu ngươi xuống, để ngươi hiểu cường giả không thể xâm phạm.

Vân Nghê Thường cười lạnh một tiếng đáp.

- Quan trọng là ngươi phải có bản lĩnh này.

Băng Cơ theo sát phía sau.

Bất quá trong lòng nàng cũng biết rõ nếu chỉ dựa vào mình hơn phân nửa không có khả năng chém đầu đối phương.

Cho dù bản thân có thể đả thương Vân Nghê Thường, nhưng nếu Vân Nghê Thường muốn trốn, bản thân nàng hơn phân nửa ngăn không được.

Vả lại dù Vân Nghê Thường không trốn, mình cũng không dám quá phận bức bách, bức quá mức người ta tự bạo thì làm sao? Đến lúc đó, nàng dù không chết cũng trọng thương.

Loại thương thể này không phải hai ba ngày thì có thể khỏe.

- Định Hải Châm, tại sao ngươi muốn tranh đoạt vũng nước đục này?

Lão Tổ Viêm Ma Tộc nhìn chằm chằm Định Hải Châm nói.

- Ta là Thái Thượng Trưởng Lão Viêm Hoàng Tông.

Định Hải Châm nhàn nhạt nói.

- Ngươi nói xem ta có nên tranh vũng nước đục này không?

- Định Hải Châm, ta biết phòng ngự ngươi có thể xưng vô song, nhưng cảnh giới ngươi dù sao cũng không bằng ta.

Lão Tổ Viêm Ma Tông cuối cùng vẫn thuyết phục.

- Ai nói cho ngươi cảnh giới ta không bằng ngươi.

Định Hải Châm nói đến đây trên người toát ra ba động hơi kém hơn Lão Tổ Viêm Ma Tộc một chút nhưng không nhiều.

Sắc mặt Lão Tổ Viêm Ma Tộc không khỏi thay đổi.

Đệ Nhị Cảnh!

Tình huống gì đây?

Vân Nghê Thường đặt chân đến Đệ Nhị Cảnh cũng bình thường, vì cái gì Định Hải Châm cũng đặt chân đến cảnh giới này rồi?

Còn có Lão Hoàng Ngưu Sinh nữa, Mệnh Chi Hỏa của hắn tại sao lại dữ dội vậy?

Chẳng lẽ đều bởi vì Diệp Hạo?

Nghĩ tới đây, trong mắt Lão Tổ Viêm Ma Tộc nhìn Diệp Hạo lộ ra vẻ nghi ngờ.

- Ngươi muốn nói cái gì à?

Diệp Hạo chắp hai tay sau lưng hỏi.

- Diệp Hạo, ba người Định Hải Châm, Lão Hoàng Ngưu, Vân Nghê Thường có thể có thành tựu ngày hôm nay không thoát khỏi liên quan đến ngươi, nhưng nếu ngươi nghĩ hôm nay chỉ có ba chúng ta đến đây thì ngươi đã hoàn toàn sai lầm.

Lão Tổ Viêm Ma Tộc nhìn chằm chằm Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Ta bây giờ cũng nói luôn, hôm nay dù đến bao nhiêu người ta đều tiếp hết.

Tiếng Diệp Hạo như kinh lôi phá vỡ trời cao.

- Khẩu khí thật lớn.

Thoại âm Diệp Hạo vừa mới rơi xuống, một thân ảnh cao lớn như gánh vác cả sơn hà đi ra từ hướng Thủy Ma Tộc.

Thân ảnh này một bước đã vượt qua hơn ngàn vạn dặm.

Nơi nào đi qua, Ma Khí cuồn cuộn.

Khi hắn còn cách Viêm Hoàn Tông mấy ngàn dặm, Hộ Sơn Đại Trận Viêm Hoàng Tông đều run rẩy kịch liệt.

- Cường giả thật khủng khiếp.

- Vị này đến cùng có cấp bậc gì?

- Đệ Tam Cảnh.

- Uy thế cỡ này tuyệt đối là Đệ Tam Cảnh.

- Viêm Hoàng Tông có cao thủ cấp bậc này không?

- Đệ Tam Cảnh a.

Ngay lúc toàn bộ cao thủ Nhất Trọng Thiên đều đang đàm luận chuyện này, Diệp Hạo lạnh lùng nhìn cao thủ Thủy Ma Tộc.

- Viêm Hoàng Tông chúng ta và Thủy Ma Tộc luôn luôn nước sông không phạm nước giếng.

- Nhưng Viêm Hoàng Tông các ngươi lại có thực lực uy hiếp Thủy Ma Tộc chúng ta.

- Nguyên nhân này sao?

- Chính vì nguyên nhân này.

Diệp Hạo nhắm mắt lại, mấy hơi thởi sau lại mở mắt.

- Ngươi không lo lật thuyền trong mương?

- Ta không cảm thấy mình sẽ thua.

Lão Tổ Thủy Ma Tộc nhàn nhạt nói.

- Có thể thấy ngươi rất có tự tin.

Diệp Hạo nói đến đây vung tay lên nói.

- Cô Độc, tiếp xuống nhìn ngươi rồi.

- Cô Độc?

Lão Tổ Thủy Ma Tộc nhai nuốt hai chữ này.

Sau một khắc một đạo thân ảnh cô ngạo xuất hiện đối diện Lão Tổ Thủy Ma Tộc.

Một thân bạch y, 3000 sợi tóc bạc.

Chắp hai tay sau lưng, cô ngạo thoát trần.

Hai con mắt Lão Tổ Thủy Ma Tộc không khỏi híp lại.

- Ngươi cũng đặt chân đến Đệ Tam Cảnh?

Cô Độc từ chối cho ý kiến.

Nhưng câu nói này của Lão Tổ Thủy Ma Tộc lại đưa tới chấn động cho những cao thủ âm thầm chú ý.

- Đệ Tam Cảnh?

- Viêm Hoàng Tông có Đệ Tam Cảnh ?

- Cô Độc không phải đã chết rồi sao?

- Người nào nói không phải?

- Ai có thể nói cho ta biết chuyện này như thế nào không?

Bất quá lập tức Lão Tổ Thủy Ma Tộc lại bật cười lớn nói.

- Cô Độc ơi Cô Độc, nếu ở Cao Trọng Thiên mà nói ta còn kiêng kị ngươi một hai, bất quá bây giờ ngươi bị Thiên Đạo lột một cảnh giới, ngươi cảm thấy mình còn có thể chống lại ta sao?

- Ai nói không thể?

Cô Độc nói đến đây uy thế vừa mới yên lặng xuống vụt vụt dâng lên, rất nhanh đã tăng tới trình độ Lão Tổ Thủy Ma Tộc.

- Cấm Kỵ Thuật, ngươi điên rồi?

Lão Tổ Thủy Ma Tộc hoảng sợ hô to.

Cảnh giới càng cao lại càng không thể vận dụng Cấm Kỵ Thuật.

Bởi vì nghĩ khôi phục cần Dược Tài đẳng cấp quá cao.

- Không biết hiện tại có thể cùng ngươi liều ngươi chết ta sống hay không?

Cô Độc nói đến đây đi lên thương khung.

Sắc mặt Lão Tổ Thủy Ma Tộc âm trầm xuống.

Nhưng trong mắt hắn lại không có bao nhiêu kiêng dè.

Bởi vì lần này Bán Thần đến đây không chỉ những người này.

- Cô Độc, hiện tại nếu ngươi rời đi mà nói chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm già nua giữa không trung vang lên, chợt một gốc cây cao lớn che phủ hoàn toàn thương khung.

- Đây là ai?

- Gốc cây lớn như vậy?

- Cái này hình như là Phù Tang Thần Thụ.

- Phù Tang Thần Thụ sao lại đến đây?

- Phù Tang Thần Thụ vì sao muốn giết Diệp Hạo?

- Hình như hắn cũng là cường giả Đệ Tam Cảnh nha.

Phù Tang Thần Thụ rơi xuống phía trên Viêm Hoàng Tông, lạnh lùng nói.

- Còn nhớ ta không?

- Nhớ kỹ.

- Vậy ngươi nói xem ta có nên giết ngươi hay không?

- Ta muốn biết ngươi làm sao có thể tìm được ta?

- Một Bán Thần Cửu Trọng Thiên đến tìm ta, muốn ta hợp tác cùng bọn họ đánh giết ngươi, hiếu kỳ nên ta có tra xét một chút tư liệu về ngươi, tra xong ta phát hiện ngươi và gia hỏa trộm Bản Nguyên của ta có chút tương đồng, nên ta dứt khoát đáp ứng bọn họ đến đây, không ngờ thật sự là ngươi.

Phù Tang Thần Thụ nói đến đây, trong mắt lộ ra sát ý điên cuồng.

Phù Tang Thần Thụ có thể không giận à?

Diệp Hạo nếu không trộm Bản Nguyên của hắn, hắn giờ đã có thể độ kiếp rồi.

Nhưng hiện tại Bản Nguyên tổn thất một phần tư, độ kiếp cái lông gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận