Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1846: Bá Đạo Xuất Thủ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Vậy tại sao ngươi vẫn còn sống?

Diệp Hạo bình tĩnh hỏi.

- Năm đó ta xông vào một Cổ Điện nên chiếm được một trương Ẩn Thân Phù, chính nhờ nó mà ta mới không bị Thái Khang phát hiện.

- Ngươi có chứng cứ gì?

- Năm đó Thái Khang đồ sát tộc ta đều được ta dùng Lưu Ảnh Thạch thu lại.

- Hiện tại ngươi có thể phát ra không?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút hỏi.

- Có thể.

Thiếu niên nói rồi lấy ra 1 khối Lưu Ảnh Thạch, Thần Niệm thiếu niên xâm nhập vào khối Lưu Ảnh Thạch này, từng tràn cảnh xuất hiện trước mắt Tu Sĩ.

Khi hình ảnh hiện lên, mọi người ở đây mới thấy được một mặt khát máu, đáng sợ của Thái Khang.

Toàn bộ mấy ngàn Tu Sĩ của Địch Gia đều bị Thái Khang giết sạch sẽ không chừa một ai.

Đợi đến hình ảnh phía trên Lưu Ảnh Thạch dừng lại sau đó một bàn tay của Diệp Hạo đã đập vào trên người Thái Khang.

Thái Khang kêu rên một tiếng, nửa bên bả vai đã hóa thành bọt máu.

- Loại người như ngươi chết một ngàn lần một vạn lần cũng không quá đáng.

Trong mắt Diệp Hạo tràn đầy sát ý kinh thiên.

- Diệp Công Tử, ngươi có thể đem hắn giao cho ta?

Thiên niên Địch gia chần chở một chút rồi hỏi.

Diệp Hạo đưa tay vỗ một cái trên người Thái Khang, thể nội Thái Khang nhộn nhạo vang lên âm thanh không ngừng, mấy hơi thở sau Diệp Hạo nhìn về phía thiếu niên nói.

- Ta đã hủy bỏ tu vi của hắn, tùy ngươi xử lý.

- Diệp Công Tử.

Lúc này một trung niên chống gậy đi tới.

- Chuyện gì?

Diệp Hạo nhìn hắn một cái, hỏi.

- Có thể giao tên súc sinh này cho ta không?

Trung niên nhìn chằm chằm vào Thái Khang, trong mắt toát ra hận ý sâu đậm.

- Ngươi và Thái Khang có thù hận gì?

- Năm đó Thánh Đức Thư Viện đến Thanh Minh Thành tuyển nhận Đệ Tử có ta và Thái Khang đều phù hợp tiêu chuẩn, rồi hai chúng ta kết bạn tiến về đó, nhưng trên đường Thái Khang ngầm hạ sát thủ, không những phế đi tu vi còn đánh cho ta tàn phế một cái chân, may mà trời có mắt rồi, ta được một vị Trưởng Lão Thanh Điểu Nhất Tộc cứu giúp.

- Ta là Thành Chủ Thanh Minh Thành.

Lúc này, một lão giả cả người khoác Khải Giáp đẩy đoàn người ra, đi tới.

- Thái Khang từ khi trở thành Chân Truyền Đệ Tử Thánh Đức Thư Viện sau đó làm xằng làm bậy tại Thanh Minh Thành ta, ta thấy Thái Khang làm quá mức nên hỏi một câu, nhưng dưới sự chứng kiến của mọi người trong thành hắn dẫn chó săn đến đả thương ta. Chỉ có nhiêu đó cũng thôi, hắn cùng đám chó săn còn bắt mấy vị cơ thiếp của ta, đến bây giờ còn không biết tung tích ở đâu?

- Ngươi không đi Thánh Đức Thư Viện cáo trạng?

- Nếu Thánh Đức Thư Viện như tên gọi của nó thì tốt quá rồi.

Lão giả kia cười khổ lên tiếng.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút, nói.

- Như vậy đi, ta đưa Thái Khang cho cả ba vị, ba vị tự mình xử ký hắn, như thế nào?

- Cái này…ta lo lắng Thánh Đức Thư Viện sẽ dính vào?

Lão giả kia suy nghĩ một hồi, nói.

- Ngươi lo lắng thời gian không đủ dùng à?

Diệp Hạo nói đến đây, trong tay xuất hiện một viên Thời Gian Tinh Thạch.

- Bên trong viên Thời Gian Tinh Thạch này còn có ba tháng, ba người các các vị tự chia nhau mỗi người một tháng.

Diệp Hạo nói rồi đưa viên Thời Gian Tinh Thạch cho trung niên.

Lão giả kia giật mình.

Toàn trường Tu Sĩ cũng choáng.

Thời Gian Tinh Thạch trân quý bực nào?

Mà hiện tại lại đưa cho bọn hắn làm nhục ba tháng?

Đấy! Dân chơi là đây chứ đâu.

- Cái này —— cái này thích hợp sao?

Lão giả kia chần chờ hỏi lại.

- Không có cái gì không thích hợp cả.

Diệp Hạo nhàn nhạt cười đáp.

Nghe Diệp Hạo nói thế, lão giả không chần chừ gì nữa lập tức thi triển Thời gian lĩnh vực.

Giây lát sau thiếu niên, lão giả và trung niên đi ra.

Tất cả mọi người lập tức tìm Thái Khang.

Thái Khang đâu?

Tại sao không còn nhìn thấy?

Rất nhanh bọn họ thấy được trên mặt đất có vài đốt xương, bất quá tất cả đã hóa thành bột mịn..

Nhìn một màn này, tất cả mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Bọn họ rất khó tưởng tượng Thái Khang bị ngược đãi đến mức nào khi còn sống.

Đến mức xương còn không đầy đủ

- Đa tạ Diệp Công Tử.

Ba người cùng nhau hướng Diệp Hạo hành lễ.

Diệp Hạo phất phất tay nói.

- Các ngươi chuẩn bị làm gì tiếp theo?

- Đại thù đã báo, sinh tử thì do trời định.

Lão giả kia cười nói.

- Ta chuẩn bị trở về Thanh Minh Thành sống quãng đời cô độc còn lại.

- Ta muốn đi đây đó thăm thú.

Trung niên chống gậy nói.

- Ta muốn đi tế bái trước mộ phần Phụ Mẫu.

Thiếu niên nói khẽ.

- Đi thôi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Ba người cảm tạ Diệp Hạo thêm một lần nữa sau đó rời đi.

- Diệp Hạo, ngươi vừa biết ngươi vừa phạm vào tội gì không?

La Châu Ngọc lúc này lạnh lùng nói.

- Ta có phạm tội hay không thì bản thân ta biết rõ, nhưng có điều ta chắc chắn tội ác Thái Khang gây ra không tránh khỏi có quan hệ đến ngươi.

- Ngươi nói bậy cái gì?

- Ta nói bậy hay không trong lòng ngươi nên biết rõ.

Diệp Hạo lạnh lùng.

- Sự tình hôm nay sẽ rất nhanh truyền khắp Phiên Miểu Đại Lục, ta muốn xem đến lúc đó Thánh Đức Thư Viện còn có thể bao che cho ngươi hay không?

- Cái này cùng ta có quan hệ gì?

La Châu Ngọc sắc mặt không khỏi thay đổi.

- Nghe nói ngươi rất hay bao che khuyết điểm.

Diệp Hạo một bên nói vừa đi về phía La Kinh Thừa.

Sắc mặt La Kinh Thừa biến đổi.

Đến lúc này mà La Kinh Thừa hắn còn không biết Diệp Hạo là cao thủ thì hắn nên đi bằng đầu là vừa.

La Châu Ngọc ngăn cản Diệp Hạo.

- Ngươi muốn làm gì?

- Cút!

Diệp Hạo lạnh lùng quát lớn.

La Châu Ngọc còn muốn nói gì, hai con ngươi Diệp Hạo nháy mắt đã toát ra Tinh Thần Lực kinh khủng như thiên địa chi uy.

Tinh Thần Lực phảng phất như Trời Xanh phẫn nộ, trong khoảnh khắc bộc phát ra năng lượng hủy thiên diệt địa.

La Châu Ngọc kêu rên một tiếng rồi bị chấn lui đến mấy chục mét.

Vừa mới dừng lại, La Châu Ngọc ho một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Sau khi phun ra một ngụm máu, La Châu Ngọc cảm thấy cả người mê muội, rồi dưới sự chứng kiến của mọi người La Châu Ngọc từ từ quỳ xuống.

- Chuyện gì vậy?

- La Châu Ngọc không địch lại một chiêu của Diệp Hạo?

- Diệp Hạo chẳng lẽ đã đặt chân đến Đỉnh Phong?

- Diệp Hạo coi như đặt chân đến Đỉnh Phong cũng không phải mạnh như vậy mới đúng? Phải biết La Châu Ngọc là cường giả Yêu Nghiệt trong truyền thuyết.

- Chẳng lẽ ngươi thấy Diệp Hạo không phải Yêu Nghiệt?

- Ba động trên người Diệp Hạo tựa như là Tiên Vương thập chuyển.

- Đồng giai với La Châu Ngọc?

- Tuyệt đối không thể đồng giai với La Châu Ngọc, nếu đồng giai thì sao có thể một cái liếc mắt đã làm trọng thương nàng ta?

- Kinh khủng thật, hiện tại toàn bộ Phiêu Miểu Đại Lục giống như đều không có Yêu Nghiệt đặt chân đến Vương Cấp Đỉnh Phong.

- Mấy vị trong truyền thuyết kia giống như cũng đã đạt đến cảnh giới này.

- Nhưng chớ quên Diệp Hạo còn tinh thông Đan Đạo, Trận Đạo, Khí Đạo?

- Ta hiện tại rốt cục minh bạch Diệp Hạo ngày đó dám khoa trương ở Quang Minh Học Viện? Hóa ra không phải Diệp Hạo không nể mặt Ái Lệ Ti.

- Mà Ái Lệ Ti hơn phân nửa không phải đối thủ của hắn a.

Bạn cần đăng nhập để bình luận