Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1868: Bộ Lạc Cổ Viên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Ánh mắt trung niên tỉnh táo đáng sợ.

Hắn biết rõ, hôm nay chuyện này nếu xử lý không tốt sẽ dẫn đến hiểm họa diệt tộc.

Mười thanh niên nam nữ này chính là những đệ tử thiên phú cao nhất trong bộ lạc, bọn hắn nếu bị hao tổn thì bộ lạc sẽ xuất hiện đứt gãy, mà xuất hiện đứt gãy hậu quả chính là cả tộc quần xuống dốc, tộc đàn Thái Hành Sơn Mạch xuống dốc sẽ ý nghĩa gì.

Hồng Vận rất rõ ràng.

Hắn nhất định phải giải quyết tất cả cao thủ của đối phương trong thời gian ngắn nhất.

Đến lúc đó mới yên tâm quyết chiến với Tộc Trưởng Khiêu Hổ Tộc.

Nếu không, trong lúc mình quyết chiến, cao thủ Khiêu Hổ Tộc sẽ hủy diệt bộ tộc hắn.

Mà Hồng Vận cầm Cốt Bổng đập chết tên Khiêu Hổ thứ ba, hắn bỗng nhiên nghe một tiếng kêu thảm.

Hồng Vận rất quen thuộc tiếng kêu này.

Hắn xoay người lại nhìn thấy một màn muốn rách cả mí mắt.

Chỉ thấy trong tộc có một thiếu niên rất có thiên phú bị một con Khiêu Hổ mở ngực mổ bụng, sau đó há mồm cắn nát đầu hắn.

Hồng Vận cảm thấy rất bình thương khi Thần Thông thủ hộ của mình bị công phá, nhưng hắn lại không ngờ đối phương có tốc độ nhanh như thế.

Chuyện này làm rối loạn kế hoạch của hắn.

- Kế tiếp dựa vào các ngươi rồi.

Hồng Vận thật sâu nhìn thoáng qua đám người A Thải.

Bởi vì cả người hắn hiện giờ đã bị Khiêu Hổ Tộc Trưởng khóa chặt.

Chỉ cần hắn dám ra tay cứu viện sẽ bị đối phương cuồng phong bạo vũ công kích.

Tình huống bình thường, Hồng Vận thời kỳ toàn thịnh cũng chưa hẳn đánh lại Khiêu Hổ Tộc Trưởng.

Huống chi hiện giờ, vì muốn trong thời trong gian ngắn nhất phải đánh giết cao thủ Khiêu Hổ tộc, tu vi của Hồng Vận đã tiêu hao hết ba thành.

Tuyệt đối không nên xem thường ba thành này.

Hai bên tu vi tương đương thì cho dù một thành cũng có thể phân định thắng thua.

- Đầu hàng đi.

Khiêu Hổ Tộc Tộc Trưởng nhìn Hồng Vận, lạnh lùng nói.

- Đầu hàng em gái ngươi…

Hồng Vận thôi động pháp lực toàn thân, mênh mông ba động hóa thành một đạo thân ảnh to lớn, từ xa nhìn lại giống như một Cự Viên, Cự Viên kiệt ngạo bất tuân, vẻ mặt bễ nghễ nhìn phương xa.

Cốt Bổng trong tay Hồng Vận ném ra, nó giữa không trung càng biến càng lớn, rất nhanh hóa thành trăm ngàn trượng.

Cự Viên kia bắt lấy Cốt Bổng sau đó vung mạnh tới Khiêu Hổ Tộc Trưởng.

Vẻ mặt Khiêu Hổ Tộc Tộc Trưởng trở nên ngưng trọng, hắn ngửa mặt lên trời gầm hét một tiếng, thân thể không ngừng biến lớn, rất nhanh đã có kích thước không khác gì với Cự Viên, toàn thân chảy xuôi thần mang trùng thiên, vọt đánh tới Cự Viên.

Răng rắc!

Cốt Bổng trong tay Cự Viên sắp nện lên đầu Khiêu Hổ Tộc Trưởng, Khiêu Hổ Tộc Trưởng duỗi móng vuốt ra chặn lại, móng của hắn bị đập gãy, nhưng một móng vuốt khác lại phá vỡ lồng ngực Cự Viên.

Cự Viên bị đau lảo đảo một bước, Khiêu Hổ Tộc Trưởng bắt lấy cơ hội này, nhào tới Cự Viên. Cự Viên bị bổ nhào, hàm răng sắc bén của Khiêu Hổ cắn lên yết hầu của hắn, Cự Viên thấy thế, vội vươn tay ra ngăn cản, nhưng lực cắn của lão hổ kinh người cỡ nào, cánh tay Cự Viên lập tức bị cắn đứt, dù thế nhưng cánh tay còn lại của Cự Viên vung ra đánh vào bụng của Khiêu Hổ.

Cự Viên không cam tâm bị đánh bại, bạo phát ra tiềm lực toàn thân bức lui Khiêu Hổ qua một bên.

Nhưng Khiêu Hổ lại đánh tới.

Hai bên ngươi tới ta đi, mười mấy hô hấp sau, Khiêu Hổ Tộc Trưởng vẫn cắn cổ Cự Viên, Cự Viên liều mạng vùng vẫy một hồi không giãy dụa nữa.

Theo Cự Viên không còn giãy dụa, sắc mặt Hồng Vận cũng không còn chút huyết sắc nào.

Toàn thân của hắn không ngừng run rẩy, máu tươi chảy ra từ trong thất khiếu.

- Vừa rồi để ngươi đầu hàng, ngươi không muốn, giờ ngươi ngay cả cơ hội đầu hàng cũng không có.

Khiêu Hổ Tộc Trưởng nói tới đây, một bàn tay đánh tới Hồng Vận.

- Phụ thân.

- Tộc Trưởng.

- Không được.

Thanh niên nam nữ của bộ lạc kinh hô.

Nhưng cũng không làm nên chuyện gì.

Bởi vì tình huống của bọn hắn giờ cũng không tốt hơn là mấy.

Trải qua một hồi dại chiến, bọn hắn đã hao tổn sáu người.

Mà còn lại bốn người, toàn thân có rất nhiều vết thương.

Mắt thấy một bàn tay của Khiêu Hổ sắp đập nát Hồng Vận, một viên tên nỏ phá không mà đến xuyên thủng đầu Khiêu Hổ Tộc Trưởng.

Khí lực toàn thân của hắn trong khoảnh khắc bị rút ra sạch sẽ.

Hắn kinh ngạc nhìn phương xa, há to miệng muốn gì, nhưng thân thể cao lớn ngã xuống.

Nhìn thấy vậy, đám người Hồng Vận kinh sợ, mười mấy tộc nhân Khiêu Hổ Tộc cũng kinh hãi không thôi.

Tình huống như thế nào đây?

Tộc Trưởng cấp bậc Tiên Vương bị xử lý rồi?

Ai xử lý?

Lúc này, một thân ảnh lười biếng từ trong rừng cây đi ra.

- Các ngươi công nhiên vây đánh Nhân tộc ta, có phải cảm thấy Nhân tộc ta không người?

Đạo thân ảnh này không phải người khác, chính là Diệp Hạo.

- Giết hắn.

- Báo thù cho Tộc Trưởng.

- Ta muốn chém hắn thành muôn mảnh.

Không thể không nói trí, thông minh của Yêu Tộc thật không bằng Nhân Tộc.

Tộc Trưởng cấp bậc Tiên Vương cũng vẫn lạc mà còn dám tiến lên.

Mà đám người ngay cả Tiên Vương cũng không phải, tu vi cao nhất chỉ có Tiên Tôn ra tay thì có tác dụng gì a?

Thuần túy là tặng đầu người?

Diệp Hạo vung tay lên, ném bọn Khiêu Hổ cấp bậc Tiên Tôn vào trong Dược Vương Đỉnh.

Dược Vương Đỉnh vẫn cảm khái vì mình không thể giúp Diệp Hạo một tay, còn Diệp Hạo cảm thấy cần phải tìm một số việc cho Dược Vương Đỉnh làm, ví dụ như luyện hóa những Khiêu Hổ này thành Tiên Đan trân quý.

- Hồng Vận xin cám ơn ân cứu mạng của Công tử.

Hồng Vận ráng chống đỡ thân thể đi tới trước mặt Diệp Hạo, hành lễ nói.

Diệp Hạo nhìn Hồng Vận một chút, đưa cho hắn một Bình Ngọc:

- Ăn vào đi.

Thần niệm Hồng Vận quét qua, vẻ mặt thay đổi mấy lần:

- Đây là Cực Phẩm đan?

- Ừm.

Thật ra, Diệp Hạo cũng rất bất đắc dĩ.

Bởi vì trên người hắn gần như toàn là Tuyệt Phẩm đan.

Viên Cực Phẩm Đan này do Dược Vương Đỉnh luyện chế!

- Cái này quá trân quý.

Hồng Vận trả Cực Phẩm đan lại Diệp Hạo.

- Chẳng qua chỉ là một viên chữa thương đan thôi.

Diệp Hạo bất ngờ nói.

- Những thương thế này của ta nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi.

Hồng Vận nhìn Diệp Hạo nói khẽ.

- Cần gì phải lãng phí thời gian.

Diệp Hạo cười nói:

- Dù sao Tiên Đan ta đã cho ngươi, có cần hay không là chuyện của ngươi.

Hồng Vận nghĩ một lát cất Tiên Đan vào sau đó chắp tay cảm tạ Diệp Hạo:

- Hồng Vận cám ơn công tử.

Nhìn thấy Hồng Vận không ăn Tiên Đan, Diệp Hạo cũng không tiếp tục cưỡng cầu.

- Các ngươi đang định đi đâu?

- Chúng ta đi Thái Hành Thành.

- Dẫn bọn tiểu gia hỏa này tham gia tuyển chọn của Thánh Đức Thư Viện?

Diệp Hạo nhìn lướt qua đám người A Thải nói.

- Nói ai là tiểu gia hỏa đấy?

A Thải nhịn không được hỏi lại.

- A Thải, không được vô lễ.

Hồng Vận nghe con gái nói thế, vội vàng quát lớn.

Hồng Vận rất rõ ràng Diệp Hạo có thể một kích đánh chết Khiêu Hổ Tộc Trưởng thì tu vi của đối phương chí ít cũng phải Tiên Vương nhị chuyển thậm chí mạnh hơn.

Như vậy cho dù chính mình cũng đắc tội không nổi.

A Thải càng đắc tội không nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận