Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1871: Đổi Trắng Thay Đen

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Hàn Sở Di rõ ràng chính chủ đã đến.

Trung niên mập mạp trước mắt này là Thành chủ Thái Hành Thành - Vũ Văn Tịch.

Một thân tu vi đạt đến Tiên Vương thập chuyển.

- Ngươi nói Nghiêm Khoan hủy danh dự Thánh Đức Thư Viện, không biết ngươi có chứng cớ hay không? Cũng không thể ngươi nói cái gì thì là như thế chứ?

Vũ Văn Tịch thản nhiên nói.

- Chứng cứ?

Hàn Sở Di nhìn về phía Hồng Vận.

Hồng Vận đang muốn đứng đi ra thì trong tai vang lên một giọng nói băng lãnh.

- Ngươi phải nghĩ kỹ lại, nếu không sẽ mang đến họa diệt tộc cho bộ lạc các ngươi?

Hồng Vận nhìn Thượng Vĩ Thành một chút.

Vừa rồi vị này truyền âm.

Vẻ mặt Thượng Vĩ Thành không có biến hóa chút nào, giống như vừa rồi truyền âm không phải hắn.

Hồng Vận trầm mặc lại.

- Phụ thân.

A Thải bắt lấy cánh tay Hồng Vận.

Hồng Vận há to miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.

- Ngươi để cho ta rất thất vọng.

Hàn Sở Di lạnh lùng nói.

- Thật có lỗi.

Hồng Vận khổ sở nói.

Vũ Văn Tịch giống như không nhìn thấy, cười híp mắt quét mắt toàn trường một chút hỏi:

- Không biết các ngươi có ai nhìn thấy Nghiêm Khoan làm nhục danh dự Thánh Đức Thư Viện?

Xếp hàng Tu Sĩ không một ai dám mở miệng.

Trong lòng mọi người biết rõ.

Vũ Văn Tịch rõ ràng thiên vị Nghiêm Khoan.

Lúc này đứng ra không phải là muốn chết lại là cái gì?

- Hàn sư muội, ngươi xem ——?

Vũ Văn Tịch cười nhìn về phía Hàn Sở Di nói.

Hàn Sở Di còn không có nói gì thì một giọng nói yếu ớt vang lên làm yên tĩnh toàn trường.

- Ta thấy được.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Tu Sĩ toàn trường lập tức nhìn về phía người vừa mở miệng.

Đó là một tên ăn mày quần áo tả tơi.

Tên ăn mày kia nhìn qua chả có gì đặc biệt, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng sáng tỏ, bất quá khi tất cả mọi người nhìn hắn, trên mặt của hắn vẫn lộ ra vẻ khẩn trương.

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất nghĩ kỹ lại.

Lúc này, trong tai ăn mày vang lên một giọng nói băng lãnh cảnh cáo.

Nghe vậy, vậy ăn mày nhìn về phía Thượng Vĩ Thành nói:

- Vừa rồi ngươi truyền âm cảnh cáo ta hả? Giọng nói của ngươi ta còn có thể nghe được.

- Ngươi nói bậy cái gì đó?

Sắc mặt Thượng Vĩ Thành biến đổi.

- Ngươi là Tiên Vương cao cao tại thượng, việc đã làm cũng không dám thừa nhận?

Ăn mày kia nói tới đây, nở nụ cười:

- Cha ta đã từng nói cho ta biết, Tiên Vương cao cao tại thượng trong mắt ta khi gặp được người mạnh hơn bọn họ, cũng có lúc sợ. Trước đó, ta không tin, giờ ta tin rồi.

- Muốn chết.

Trong mắt Thượng Vĩ Thành tỏa ra sát cơ lăng lệ.

Mắt thấy ánh mắt Thượng Vĩ Thành sắp đánh lên người tên ăn mày này thì Hàn Sở Di lại như thiểm điện xuất hiện bên người hắn.

- Thượng Vĩ Thành, ngươi muốn giết người diệt khẩu?

Thượng Vĩ Thành nhìn thấy Hàn Sở Di xuất hiện đã biết mình không thể diệt khẩu.

- Ta không biết ngươi nói cái gì?

Tên ăn mày kia lại cười nói:

- Ngươi rất rõ ràng vị tiên tử này nói cái gì, nhưng ngươi không dám thừa nhận mà thôi.

- Ngươi không sợ hắn trả thù à?

Hàn Sở Di nghi hoặc nhìn tên ăn mày.

- Bảy năm trước mẹ ta vì mua thuốc cho phụ thân mà bán mình vào thanh lâu, nhưng cha ta hai năm sau vẫn buông tay rời khỏi nhân gian, những năm nay ta sống chẳng bằng con chó, lời nói thật, ta sớm không muốn sống nữa.

Ánh mắt tên ăn mày kia rất bình tĩnh:

- Thật ra, từ một khắc ta đứng ra, ta biết mình không thể sống sót được, bởi vì trong mắt bọn đại nhân vật các ngươi, tính mệnh này của ta quá tầm thường.

Nói tới đây, ánh mắt tên ăn mày kia trở nên phẫn nộ:

- Nhưng hôm nay ta muốn nói cho các ngươi biết sâu kiến trong mắt các ngươi như thế nào lay động các ngươi, bọn súc sinh?

- Lớn mật.

- Muốn chết.

- Ăn mày, ngươi chán sống sao?

- Nghiền xương hắn thành tro!

- Trong sân, cường giả Tiên Vương nhao nhao giận dữ.

Không nghi ngờ chút nào, tên ăn mày này mắng toàn thể Tiên Vương bọn họ.

- Ngươi áp chế cho ta thử xem?

Hàn Sở Di nhìn chằm chằm một trung niên đứng bên cạnh Vũ Văn Tịch chất vấn.

Trung niên kia há to miệng, nhưng vừa nghĩ tới mình không chiếm lý, cũng ngậm miệng lại.

- Ta muốn biết hắn và ngươi có thù hận cỡ nào khiến cho ngươi muốn cho nghiền xương hắn thành tro vậy?

Hàn Sở Di nhìn chằm chằm trung niên kia nói:

- Ta cảm thấy hắn mắng ngươi là súc sinh quá nhẹ, ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.

- Đủ rồi.

Vũ Văn Tịch cau mày nói.

Trung niên kia chính là phụ tá đắc lực của hắn, giờ Hàn Sở Di trước mắt bao người nhục nhã, chủ nhân như hắn đương nhiên phải đứng ra.

- Vậy chuyện hôm nay giải quyết thế nào?

Hàn Sở Di cười lạnh nói:

- Chuyện hôm nay nếu ngươi không cho ta một câu trả lời hài lòng, chắc chắn ta sẽ bẩm báo từ đầu chí cuối cho Tôn Thắng Nhân - Tôn đường chủ.

Nghe nhắc đến cái tên Tôn Thắng Nhân, sắc mặt Vũ Văn Tịch biến đổi.

Từ khi Tôn Thắng Nhân chấp chưởng Chấp Pháp thì tập tục đã thay đổi không ít.

- Ngươi kể lại chuyện đã xảy ra một lần đi.

Vũ Văn Tịch nhẫn nại nhìn tên, ăn mày nói.

Tên ăn mày kể lại chuyện đã xảy ra kỹ càng một lần.

Lúc này, Hàn Sở Di nhìn qua nói với Vũ Văn Tịch.

- Giờ ngươi làm sao?

- Lúc ấy Tu Sĩ ở đây không có một vạn cũng có tám ngàn.

Vũ Văn Tịch thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ bởi vì một lời nói của tên ăn mày này mà định tội Nghiêm Khoan.

Nói tới đây, Vũ Văn Tịch nhìn về phía một trung niên nói:

- Ngươi kể lại chuyện lúc trước một lần.

Trung niên kia hơi chút trầm ngâm nói:

- Nghiêm đội trưởng dựa theo quy củ thu lệ phí vào thành thì vị này chất vấn tại sao nhận nhiều như vậy? Nghiêm đội trưởng nói đây là Phủ Thành Chủ quy định, nhưng trung niên này lại ỷ vào mình là Tiên Vương không muốn giao nạp Tiên Thạch, Nghiêm đội trưởng và đối phương cãi lộn vài câu sau đó, nữ nhi của Trung niên kia trước mặt mọi người chửi bới thành vệ quân, loại tình huống này, Nghiêm đội trưởng nói muốn nữ tử này đi, nhưng ai có thể ngờ trung niên kia phát rồ oanh cấp dưới Nghiêm đội trưởng thành mảnh vỡ.

Theo trung niên này êm tai nói ra, không ít Tu Sĩ trong sân đều trợn mắt há mồm.

Hắn nói Nghiêm đội trưởng trở thành một anh hùng theo lẽ công bằng chấp pháp, mà đám người Hồng Vận lại thành tội ác tày trời, kẻ phạm pháp.

- Ngươi đây đổi trắng thay đen.

Hồng Vận tức giận nói.

- Thấy được chưa? Ngươi ẩn nhẫn không có bất kỳ ý nghĩa gì, bọn sài lang này sẽ chỉ từng bước ép sát tới thôi.

Diệp Hạo nhìn Hồng Vận bình tĩnh nói.

Giọng nói của Diệp Hạo không lớn, nhưng lại vang khắp toàn trường.

Vẻ mặt Thượng Vĩ Thành bất thiện nhìn Diệp Hạo nói:

- Ngươi là ai?

Diệp Hạo nhìn cũng không nhìn Thượng Vĩ Thành một chút, mà thần sắc bình tĩnh nhìn trung niên kia nói:

- Đối mặt cường quyền ngươi bo bo giữ mình ta không nói cái gì, nhưng ngươi cũng không nên đổi trắng thay đen.

- Ai đổi trắng thay đen?

Trung niên kia lạnh giọng nói:

- Vừa rồi ta và rất nhiều người đều thấy được, mọi người nói có đúng hay không?

- Đúng vậy.

- Tống đại ca nói là sự thật, đổi trắng thay đen chính là ngươi?

- Ta muốn biết trước khi ngươi nói lời này ra, không ngại sờ lương tâm của ngươi, có cảm thấy khó chịu hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận