Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1875: Hố To

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Khu vực đó là khu đồ do Thủy Vân Ti chế tạo thành!

Thủy Vân Ti một cây giá tám vạn!

Một bộ quần áo làm sao cũng phải ba đến năm ức?

- Này không được, này không được, này không được.

Hầu Nhất Liễu cuống quít chạy tới.

- Tại sao không được?

A Thải nhìn Hầu Nhất Liễu, khó hiểu hỏi.

- Ta cảm thấy quần áo nơi này đẹp mắt nhất.

Hầu Nhất Liễu thầm nghĩ có thể không đẹp được à?

Đây chính là khu y phục quý nhất Lưu Vân Thành Y Điếm đó!

- Này.

Diệp Hạo đi nhanh tới.

Hầu Nhất Liễu vừa muốn nói gì, Diệp Hạo trừng nàng một chút.

Sắc mặt Hầu Nhất Liễu lộ ra vẻ khổ sở.

Một bộ quần áo Lưu Vân Ti, Hầu Nhất Liễu đập nồi bán sắt vẫn không có vấn đề.

Vấn đề là cho dù A Thải ba người mỗi người một bộ thì đó cũng là ba bộ quần áo.

Ba bộ quần áo làm sao cũng phải mười ức?

Thiên Lộ nhìn Diệp Hạo, sâu đáy mắt lộ ra một tia khinh thị.

Trong lòng Thiên Lộ, hành vi của Diệp Hạo có chút quá mức bỉ ổi.

Trừng phạt Hầu Nhất Liễu có thể.

Nhưng ngươi không thể bức nàng đến mức này…

Quần áo Lưu Vân Ti, Thiên Lộ cũng không nỡ mua sắm.

Không có qua bao lâu A Thải, A Hổ, A Báo chọn tốt một bộ quần áo.

- Diệp Công Tử, chúng ta chọn xong rồi.

A Thải cười nói.

- Chọn hai bộ nữa đi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Cái này không được đâu?

A Thải len lén liếc một cái sợ hãi nhìn Hầu Nhất Liễu một chút.

- Diệp Công Tử, bên trong tiệm chúng ta còn có kiểu dáng khác.

Lúc này, Thiên Lộ nhìn không được đi tới bên cạnh Diệp Hạo nói khẽ.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nhẹ gật đầu.

- Cũng tốt, vậy ngươi xem lấy cho bọn hắn mỗi người hai bộ.

Không thể không nói ánh mắt Thiên Lộ rất không tệ, hắn chọn cho ba người A Thải quần áo, cũng rất thỏa đáng.

Nhưng mà những bộ quần áo vừa chọn lựa này vải vóc xa không bằng Lưu Vân Ti.

Chỉ bằng Thất Thải Tàm Ti bình thường.

Mà Thất Thải Tàm Ti giá cả chỉ có mấy chục vạn.

- Cái này cho ngươi!

Làm cho Thiên Lộ không ngờ Diệp Hạo đưa cho cô một Bình Ngọc.

- Ta nghĩ mua sắm những y phục này vẫn không có vấn đề chứ.

Thiên Lộ nghi hoặc nhìn lướt qua.

Mà khi cô nhìn thấy Tiên Đan trong bình ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đan Vân.

Tuyệt Phẩm Tiên Đan!

- Độ Ách Đan.

Diệp Hạo truyền âm.

Độ Ách Đan?

Thiên Lộ giật mình.

Một viên Tuyệt Phẩm Độ Ách Đan có thể bán được ba ngàn vạn Thượng Phẩm Tiên Thạch.

Nếu hối đoái thành Thượng Phẩm Tiên Thạch, như vậy sẽ thành ba mươi năm mươi ức.

Quần áo bọn A Thải chọn tổng cộng cộng lại cũng chỉ có mười ức mà thôi.

- Vẫn dựa theo giá thị trường mà tính đi.

Thiên Lộ trầm ngâm một chút đưa cho Diệp Hạo một Túi Càn Khôn.

Thần niệm Diệp Hạo quét qua trong Túi Càn Khôn thấy bốn mươi ức Trung Phẩm Tiên Thạch.

Diệp Hạo thuận tay thiết hạ một đạo phong ấn, sau đó hắn đưa Túi Càn Khôn này cho A Thải:

- Cái này cho ngươi.

- Đây là cái gì?

A Thải lấy thần niệm quét qua một chút.

- Chờ đến lúc nào ngươi đột phá đến Tiên Tôn tứ chuyển thì ngươi mới có thể mở Túi Càn Khôn này ra.

Diệp Hạo cười nói:

- Trước khi không đột phá, ngươi vẫn không nên đánh chủ ý đến Túi Càn Khôn này.

- Diệp Công Tử, trong này không phải có rất nhiều Tiên Thạch chứ?

A Thải đột nhiên nghĩ tới điều gì.

- Ừm, rất nhiều Tiên Thạch.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Chẳng lẽ một trăm vạn?

A Thải suy đoán nói.

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Diệp Hạo không tiếp tục đề tài này, mà bình tĩnh nói:

- Chúng ta đi thôi.

- Được.

A Thải bọn hắn lên tiếng theo Diệp Hạo rời đi.

Hầu Nhất Liễu kinh ngạc nhìn phương hướng đám người Diệp Hạo rời đi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

- Hầu tiểu thư.

Thiên Lộ hô.

Lúc này, Hầu Nhất Liễu mới như người trong mộng tỉnh lại.

- Vừa rồi vị kia cho ngươi cái gì?

- Một viên Tuyệt Phẩm Độ Ách Đan.

Thiên Lộ nói khẽ.

Sắc mặt Hầu Nhất Liễu khẽ biến:

- Vị này thật đúng tài đại khí thô.

Một viên Tuyệt Phẩm Độ Ách Đan có thể làm cho Tiên Tôn cửu chuyển gia tăng năm thành xác suất thành công.

- Nhưng mà.

Hầu Nhất Liễu vừa nghĩ tới mình bị Diệp Hạo nhục nhã như vậy, trong lòng dâng lên kinh thiên hận ý:

- Ta nhất định sẽ làm cho ngươi trả giá đắt.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. . .

Lại nói đến Hồng Vận.

Hồng Vận đi dọc theo đường phố, đi tới một nhà dược liệu.

Hắn đi tới một cửa sổ sau đó nhẹ giọng hỏi:

- Các ngươi ở đây có nhận Tiên Đan không?

Nghe vậy, một trung niên vuốt sợi râu nhàn nhạt nhìn Hồng Vận một chút đáp.

- Nhận.

Hồng Vận vội vàng đưa tới một Bình Ngọc.

Mà khi thần niệm trung niên kia quét sắc mặt biến đổi.

- Vương Cấp Tiên Đan?

- Còn là Cực Phẩm?

Nhưng mà chợt vẻ mặt trung niên kia khôi phục bình thường.

- Viên Tiên Đan này ta lấy giá ba trăm vạn Trung Phẩm Tiên Thạch.

- Ngươi có lầm hay không? Đây là Vương Cấp Tiên Đan đó?

Nghe trung niên kia báo giá Hồng Vận gấp.

- Vương Cấp Tiên Đan cũng có đủ loại khác biệt, ngươi cảm thấy viên này lại có thể giá trị bao nhiêu tiền?

Trung niên kia hừ lạnh đáp.

- Một ngàn vạn, đây là cực hạn.

Hồng Vận hơi chút trầm ngâm từ trung niên kia trong tay đoạt lấy Bình Ngọc:

- Ta đi nhà khác hỏi.

Hồng Vận muốn rời đi.

Trung niên kia nhìn thấy Hồng Vận muốn đi vội vàng từ phía sau quầy đi ra.

- Vậy ngươi muốn bán bao nhiêu?

Trung niên kia vội vàng hỏi lại.

Hắn có thể không vội sao?

Viên Tiên Đan này giá trị quá lớn!

- Làm sao cũng phải ba ức? Không phải, mười ức?

Hồng Vận đến ba ức thì nhìn thấy ánh mắt trung niên kia lộ ra thần sắc mừng rỡ vội vàng giá cả nâng lên mười ức.

- Mười ức Trung Phẩm Tiên Thạch?

Trung niên kia cố ý nhấn mạnh một chút bốn chữ Trung Phẩm Tiên Thạch này.

- Đúng thế.

Hồng Vận nhẹ gật đầu.

- Ngươi ra giá tiền này có chút cao.

Trung niên kia nhíu mày.

- Ngươi cảm thấy cao thì ta đi nhà khác.

Hồng Vận cũng cố ý lừa dối trung niên kia.

- Mà thôi, mười ức, cho ngươi.

Trung niên kia đợi đến khi Hồng Vận rời đi mấy bước sau đó mới giả bộ lộ ra vẻ mặt nhức nhối hô.

Hồng Vận đang rời đi không khỏi ngừng bước chân.

- Mười hai ức, giá cuối cùng.

Hồng Vận hắn không ngu.

Khoảng cách giữa mình đến cửa chính còn một đoạn đây?

Lão bản kia đã vội vàng gọi lại.

Có thể tưởng tượng, cái giá này còn có thể tăng lên.

Nghĩ đến điều này, Hồng Vận quả quyết tăng thêm hai ức.

- Cho ngươi.

Trung niên kia không để ý Hồng Vận lâm thời tăng giá, mà trực tiếp ném cho hắn một Túi Càn Khôn.

Hồng Vận lập tức giật mình.

Mà lúc này trung niên kia lại tiện tay cướp đi Bình Ngọc trong tay.

- Tiền mặt hàng thanh toán xong.

Nhìn bộ dáng lão bản mừng khấp khởi Hồng Vận ý thức được mình đã bị chiếm tiện nghi.

Nhưng Hồng Vận cũng không thấy có cái gì cả.

Dù sao, cái giá này cao hơn nhiều lắm so với giá hắn muốn.

Cầm mười hai ức Tiên Thạch trong tay, Hồng Vận vội vàng rời đi.

Thần hồn Phân Thân của Diệp Hạo vẫn đi theo Hồng Vận, thấy thế thì biến hóa tướng mạo, đi tới nhà dược liệu này.

- Ông chủ, ngươi ở đây có dược liệu không?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Xin hỏi ngươi cần dược liệu gì?

Lão bản kia nhìn thấy Diệp Hạo ăn nói bất phàm vội vàng lấy lòng hỏi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận