Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1890: Tử Đế Cường Hoành

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Không có tư cách biết?

Lời Diệp Hạo nói khiến hôi bào lão giả giận dữ.

Thế nhưng vừa nghĩ tới trong tay đối phương có Thần Linh Pháp Chỉ, trong lòng lão dù phẫn nộ cũng chỉ có thể nhịn xuống, nhưng sát ý trong đáy mắt hắn vẫn bị Diệp Hạo bắt được.

- Muốn động thủ?

Định Hải Châm truyền âm hỏi Diệp Hạo.

- Bây giờ không phải lúc gây mâu thuẫn cho Nhân Yêu hai tộc.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Chém giết một tên Yêu Tộc Đệ Nhị Cảnh sẽ gây ra sóng to gió lớn cho hai tộc.

Hiện tại Nhân Tộc muốn nghỉ ngơi lấy lại sức từ từ phát triển.

Giao thủ quá sớm cùng Yêu Tộc không phải một chuyện tốt.

Sau đó Diệp Hạo dựa theo ký ức rút ra từ Phi Thiên Hổ liên tục xuất thủ, sau khi trừ bỏ bát đại Yêu Vương, hắn mới dừng tay, trong lúc nhất thời toàn bộ Yêu Tộc Thái Hành Sơn Mạch đều kinh hoảng bất an.

Bất quá Diệp Hạo cũng không tiếp tục xuất thủ nữa.

Đây chính là cực hạn Yêu Tộc có thể tiếp nhận, nếu làm quá thì bọn chúng sẽ ra tay.

Phải biết bài danh Yêu Tộc cao hơn so với Nhân Tộc, hơn nữa Yêu Tộc cũng có Thần Linh Pháp Chỉ.

- Diệp Công Tử, ngươi cũng đã vận dụng hai lần Thần Linh Pháp Chỉ rồi.

Hàn Sở Di xuất hiện bên người Diệp Hạo, lo lắng nhắc nhở.

- Ngươi đã phá vỡ quy tắc ngầm mọi người tuân thủ, ta sợ các đại thế lực sẽ không tiếc mọi giá mà trừ khử ngươi.

Thế lực Cửu cấp tại Phiêu Miểu Đại Lục có sáu nhà.

Nhưng nắm giữ Thần Linh Pháp Chỉ lại không chỉ sáu nhà thôi đâu.

- Thần Linh Pháp Chỉ trong tay của ta hẳn có thể giết tiêu diệt hai đến ba Thần Linh Pháp Chỉ của đối phương.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười đáp.

Hắn vẫn rất tin tưởng thực lực bản thân.

Thời điểm khắc Thần Linh Pháp Chỉ này, Diệp Hạo còn chưa đạt đến Thần Cảnh.

Nhưng nếu hắn đặt chân đến Thần Cảnh, Thần Cảnh phổ thông cũng không thể so sánh.

Vả lại nếu dám bức bách mình, cùng lắm thì hắn lại vận dụng thiên phú thần thông.

Diệp Hạo tin tưởng bản thân nếu lại đặt chân Thần Cảnh, chiến lực còn muốn cường đại so với trước đó, đến lúc đó thì có thể khắc thêm mấy trương Thần Linh Pháp Chỉ nữa.

Nghe được Diệp Hạo nói thế, con ngươi Hàn Sở Di hơi hơi co rụt lại.

- Không biết tôn Thần Linh phía sau ngươi là ai?

- Cái này không tiện nói cho ngươi biết.

Diệp Hạo từ chối trả lời.

Hắn không thể nói người đứng sau lưng chính là bản thân hắn được.

Mà có nói ra thì Hàn Sở Di cũng không tin.

- Công tác di chuyển làm như thế nào rồi?

- Toàn bộ bộ lạc trong Thái Hành Sơn Mạch đều muốn dời đi.

Hàn Sở Di nói khẽ.

- Hiện tại bọn hắn đang triệu tập nhân mạch, ước chừng có khoảng 3 ức.

- Con số này có chút ít.

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

Dựa theo tính toán của hắn thì phải đến mười ức.

- Nhân tộc Thái Hành Vực lúc đầu không có bao nhiêu ưu thế, nếu không phải Thánh Đức Thư Viện thành lập tại Thái Hành Thành, số lượng Nhân tộc chắc không đến 3 ức đâu.

Hàn Sở Di nói câu này, trong lòng có chút thổn thức.

Kỳ thật nàng còn chưa nói một câu.

Nhân tộc một mực đều làm huyết thực cho quái tộc.

Không thể không nói đây là một loại bi ai.

Bất quá Nhân tộc lại có thể như thế nào?

Bên trong Thái Hành Sơn Mạch, Yêu Vương nhiều không kể xiết, còn không kể đến Bán Thần sâu bên trong.

Nhân Tộc cầm cái gì chống lại?

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Hạo hứa hẹn cho địa bàn tài nguyên thì toàn bộ tu sĩ Thái Hành Sơn Mạch đều muốn dời đi.

- Phí tổn di chuyển đều cho bọn hắn chưa?

Diệp Hạo lập tức nghĩ tới điều này.

- Đều cho rồi.

Nói đến đây, Hàn Sở Di tò mò hỏi.

- Diệp Công Tử, sao trên người ngươi có nhiều Tiên Thạch như vậy?

Hàn Sở Di lần này phải chi ra hơn 3000 ức Thượng Phẩm Tiên Thạch.

- Cướp.

- Cướp?

Hàn Sở Di trừng lớn hai mắt.

- Còn nhớ rõ sự tình cướp bóc Huyết Tộc trước đó không?

Diệp Hạo liếc nhìn Hàn Sở Di một cái.

Hàn Sở Di kinh hô.

- Thế nhưng ta nghe nói xuất thủ là một thanh niên Ma Tộc mà?

- Chướng nhãn pháp mà thôi.

- Thế nhưng Diệp Công Tử ngươi là Cửu Cấp Thiên Tài đó.

Hàn Sở Di cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Chỉ cần thực lực Nhân Tộc có thể tăng lên, ta cần quan tâm cái gọi là thanh danh.

Diệp Hạo cười đáp.

- Vả lại Huyết Tộc cũng không biết là ai làm cơ mà.

Hàn Sở Di bình phục một chút nói.

- Diệp Công Tử, ngươi không lo lắng một vài Bộ Lạc sẽ cầm số tiền kia đào tẩu?

- Không quan trọng.

Diệp Hạo nhún vai.

Hắn thật không quan tâm.

Dù những bộ lạc này đi theo Diệp Hạo tiến về Thánh Đức Thư Viện, hay cầm số tiền kia rời đi, thì chỉ cần họ có thể tăng thực lực bản thân thì chuyện đó không quan trọng.

Tăng lên là đủ rồi.

Hắn muốn cũng chỉ thế thôi!

Diệp Hạo cần quan tâm Tiên Thạch à?

Không cần!

Chỉ cần muốn hắn có thể đi cướp Tiên Thạch về.

Hàn Sở Di phát hiện bản thân có chút không hiểu Diệp Hạo.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

...

Thánh Đức Thư Viện!

Tôn Thắng Nhân áp giải đám người Lôi Hồng Huyễn trở lại Chấp Pháp Đường đã làm toàn bộ Thánh Đức Thư Viện chấn kinh.

- Sao Lôi Hồng Huyễn bị bắt?

- Lôi Hồng Huyễn không phải đi Thái Hành Vực tuyển nhận học sinh sao?

- Đúng vậy, Lôi Hồng Huyễn đến cùng đã phạm lỗi gì?

Ngay khi thầy trò Thánh Đức Thư Viện đang suy đoán, một bà lão thân mặc lục bào nổi giận đùng đùng xông qua Chấp Pháp Đường.

- Tôn Thắng Nhân, ngươi cút ra đây cho ta.

Tôn Thắng Nhân còn chưa hiện thân, Tử Đế một thân Tử Y đã xuất hiện giữa không trung.

- Thọ Ngọc Vinh, ngươi tự tiện xông vào Chấp Pháp Đường, có phải nên cho ta một cái giải thích hay không?

Ánh mắt Tử Đế lạnh như băng nhìn bà lão, nói.

Thọ Ngọc Vinh nhìn Tử Đế lạnh lùng nói.

- Tôn Thắng Nhân, không hỏi rõ trắng đen đã bắt Hồng Huyễn con ta, chẳng lẽ ta ngay cả tư cách hỏi đến cũng không có sao?

- Thọ Ngọc Vinh, ngươi nói ta không rõ đen trắng đã bắt Lôi Hồng Huyễn?

Lúc này Tôn Thắng Nhân trầm mặt từ thư phòng đi ra.

- Chẳng lẽ không phải?

Thọ Ngọc Vinh nhìn Tôn Thắng Nhân trong mắt tràn đầy dữ tợn.

- Lúc đầu ta muốn cho ngươi một chút mặt mũi, bất quá ngươi đã nói thế, ta cũng không giấu giếm nữa.

Nói đến đây, Tôn Thắng Nhân ném về giữa không trung ra từng khối Lưu Ảnh Thạch, hình ảnh bên trong Lưu Ảnh Thạch hiện ra khiến toàn bộ Thánh Đức Thư Viện xôn xao.

- Lôi Hồng Huyễn làm quá mức rồi.

- Bởi vì đối phương là Hàn Môn học sinh, dù nhân gia có Tam Phẩm tư chất, cũng cự tuyệt?

- Lôi Hồng Huyễn không xứng đáng làm thầy người khác.

- Ta rốt cục minh bạch tại sao Tôn Thắng Nhân lại bắt Lôi Hồng Huyễn?

- Dạng tội ác này dù thiên đao vạn quả cũng không phải quá mức.

Con ngươi Thọ Ngọc Vinh âm tàn rơi vào người thanh niên vừa mới lên tiếng.

- Ngươi vừa mới dù thiên đao vạn quả cũng không quá đáng?

- Chẳng lẽ không nên?

Người thanh niên kia ngạnh cổ đáp trả.

- Ỷ vào thân phận Đạo Sư của hắn thì có thể hoành hành không sợ ai?

- Tự tìm cái chết.

Trong mắt Thọ Ngọc Vinh toát ra lăng lệ sát cơ, khi ánh mắt đó rơi vào trên người thanh niên, một đạo Tử Khí đã chấn nó vỡ nát, khuôn mặt Tử Đế khắp lộ vẻ âm trầm, lên tiếng.

- Thọ Ngọc Vinh, đừng nghĩ ngươi là Thái Thượng Trưởng Lão thì ta không dám động đến ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận