Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1893: Chúng Thỉ Chi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Tử Đế trảm ra Kiếm Ý đoạn Vũ Lâm thành hai nửa.

Điều này khiến tròng mắt Tu Sĩ Dực Tộc đỏ lên.

Khu rừng này là gia viên của bọn họ a!

Mà bây giờ lại bị cứng rắn tách ra.

Nhưng bọn hắn có thể làm gì?

Tinh nhuệ trong tộc vẫn lạc ba thành, cũng đã không có năng lực tranh phong cùng Lôi gia rồi.

Vả lại Mộc Tộc cũng đã nhận thua a!

Đám gia hỏa bội bạc này!

Đợi Dực Tộc lui quân, cao tầng Thánh Đức Thư Viện chạy tới bên người Tử Đế.

- Viện Trưởng, ngươi chuẩn bị phân chia phiến khu vực này như thế nào?

Thánh Đức Thư Viện lần này lấy được khu vực thực sự quá lớn, dung nạp một 0 ức Tu Sĩ vào đó cũng không có vấn đề gì.

Trong lòng những cao tầng Học Viện này đều lóe ra, có cao tầng thậm chí bắt đầu truyền âm phân phối.

Khu vực hai tộc giảm xóc không có bao nhiêu giá trị, nhưng một nửa Vũ Lâm của Dực Tộc rất có giá trị, đến lúc đó bố trí một dẫn Linh Trận thì có thể kích hoạt rồi.

Địa bàn có thể dung nạp 10 ức Tu Sĩ a!

Đám cao tầng này suy nghĩ, vô luận chia làm sao thì bản thân đều có một phần. Nhưng để bọn hắn không ngờ Tử Đế lại nói khối Khu Vực này đã sớm có sắp xếp.

- Có ý tứ gì?

Một cao cấp đạo sư không nhịn được hỏi.

- Khối khu vực này sẽ sắp đặt nhân tộc Thái Hành Sơn Mạch.

Tử Đế nhìn đạo sư kia một cái, nhàn nhạt nói.

- Cái gì?

Cao tầng toàn trường kinh hô.

Người nào cũng không có nghĩ đến Tử Đế sẽ làm ra quyết định dạng này?

- Viện Trưởng nói những bộ lạc kia?

- Tu sĩ địa phương đó ngay cả khái niệm về Tiên Thạch cũng không có nữa.

- Một khối khu vực màu mỡ như thế vì sao phải cho bọn hắn?

- Ta không hiểu.

Nhìn cao tầng giữa sân lên tiếng oán than, lông mi Tử Đế nhíu lại nói:

- Khối khu vực này do Lôi gia đánh xuống, không có bao nhiêu quan hệ cùng các ngươi cả.

Dừng một chút Tử Đế nói tiếp.

- Mà Lôi gia giao khu vực này cho ta, bởi vậy các ngươi chỉ có quyền nhìn mà thôi.

Thoại âm Tử Đế rơi xuống, cao tầng giữa sân nhao nhao nhìn về phía Lôi Hồng Huyễn.

Sắc mặt Lôi Hồng Huyễn bình tĩnh, cái gì cũng không nói.

Lần này vì đánh Dực Tộc trở tay không kịp, Lôi gia đã đều động hết tất cả Chiến Đấu Khí Giới trong tộc, mà vì đối phó cao thủ Tiên Vương của Dực Tộc, Lôi gia càng lấy trọng kim mời rất nhiều Tiên Vương, dù thế tinh nhuệ Lôi gia vẫn tổn hao hai thành.

Hai thành!

Qua bao lâu nữa thì Lôi gia mới có thể khôi phục đây.

Càng thêm trọng yếu là phiến khu vực này không có bất kỳ quan hệ gì với Lôi gia họ cả.

Lôi Hồng Huyễn hận.

Thế nhưng hắn có thể làm cái gì?

. . .

Thời điểm đại quân Nhân Tộc cùng Dực Tộc phân biệt lui về, một đạo phân thân của Tử Đế lưu lại tại chỗ.

Nàng đứng tại ranh giới hai tộc.

Điều này khiến cho không một tướng sĩ dực tộc nào dám vượt qua ranh giới đó cả.

Mà lúc này, tin tức lý do Lôi gia xuất binh chinh chiến Dực Tộc truyền khắp toàn bộ Thánh Đức Thư Viện.

- Diệp Hạo?

- Diệp Hạo là ai?

- Ta đã hỏi thăm rõ ràng, ba ức tu sĩ bộ lạc Thái Hành Vực sẽ di chuyển đến địa bàn Lôi gia vừa mới đánh xuống.

- Diệp Hạo cho hơn 3000 ức phí di chuyển.

- Ta muốn biết Diệp Hạo từ nơi nào có nhiều Tiên Thạch như vậy?

- Lần thứ nhất Diệp Hạo hiện thân ở Quang Minh Thành, vừa tới đó hắn đã phát sinh xung đột với cùng Thiên Sứ Tộc, sơ bộ hoài nghi Diệp Hạo có Bán Thần cường giả phía sau.

- Trình độ Đan Đạo của vị này đạt đến Vương Cấp Đỉnh Phong, bởi vì hắn luyện chế được Cửu Phẩm Vương Cấp Tiến Giai Đan Tuyệt Phẩm.

- Tư chất Diệp Hạo tuyệt đối đạt đến Cửu Cấp, bởi vì La Châu Ngọc vừa đối mặt đã thua trong tay hắn.

- Thực lực vị này rất mạnh

- Vị này nếu trở thành cường giả Bán Thần cũng bình thường, nhưng hiện tại hắn còn chưa đột phá đỉnh phong, nhất định phải thành thành thật thật tuân thủ quy củ.

- Phải rồi, muốn phách lối thì phải kiên nhẫn chờ mấy trăm năm nữa rồi lại nói.

Bởi vậy thời điểm Diệp Hạo mang ba ức tu sĩ vượt qua mấy đại vực xuất hiện tại Thánh Đức Thư Viện, hắn phát hiện thầy trò Thánh Đức Thư Viện đều bất thiện nhìn mình.

Sắc mặt kia giống như bản thân thiếu tiền họ vậy.

Diệp Hạo ngơ ngác nhìn về phía Tôn Thắng Nhân.

- Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao bọn họ lại lấy vẻ mặt này nhìn ta không?

- Điều này ta cũng không biết.

Tôn Thắng Nhân gãi gãi đầu lộ vẻ ngạc nhiên.

- Không biết thì thôi.

Diệp Hạo rất rõ ràng bản thân đi đường gì, mà đi đường này chú định sẽ bị những gia hỏa này ganh ghét.

- Địa phương chuẩn bị xong chưa?

- Sớm chuẩn bị xong.

Tôn Thắng Nhân cười nói.

- Vậy đi thôi.

Diệp Hạo cũng không muốn làm Hầu Tử bị người vây xem.

Tôn Thắng Nhân nhẹ gật đầu sau đó dẫn một đoàn người Diệp Hạo đi đến khu vực Lôi gia đánh xuống.

Đến nơi, tinh thần lực Tôn Thắng Nhân bắt đầu vẽ phác thảo ra một khu vực, nói

- Đầy là chỗ ở về sau của các ngươi.

- Phiến rừng mưa kia cũng là của chúng ta?

Ánh mắt Hồng Vận nóng bỏng hỏi.

Hồng Vận liếc mắt nhìn đã nhìn thấy bên trong phiến kia rừng mưa có tài nguyên rất phong phú.

- Trước mắt mà nói một nửa là của các ngươi.

Tôn Thắng Nhân cười nói.

- Một nửa cũng đủ rồi.

Hồng Vận không lo lắng.

Cái khác không nói, vẻn vẹn phiến rừng mưa kia thôi đủ để 10 ức 8 ức Tu Sĩ sinh sống không có vấn đề.

Nguyên bản, bọn Hồng Vận cảm thấy địa phương mà Thánh Đức Thư Viện an bài chỉ là một mảnh đất nghèo.

Nhưng trước mắt đã vượt qua dự liệu của bọn họ.

- Địa bàn phân chia như thế, các ngươi có ý kiến gì không?

Tôn Thắng Nhân nhìn Diệp Hạo nói.

- Khối Khu Vực này có thể dung nạp 10 ức người.

Diệp Hạo quét bốn phía một cái.

- Bất quá cân nhắc đến sau này, nơi đây sẽ trở thành trung tâm thương nghiệp, bởi vậy khối khu vực này có hạn mức cao nhất là 8 ức.

- Trung tâm thương nghiệp?

Tôn Thắng Nhân khẽ giật mình hỏi.

- Ta sẽ truyền thụ cho những bộ lạc này một chút kỹ năng sinh tồn, đồng thời còn chuẩn bị kiến tạo một tòa thành trì trong này.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Thành trì?

Tôn Thắng Nhân giật mình.

- Ngươi chuẩn bị để Hào Môn tham dự vào?

- Cửa tiệm, tửu lâu trong Thành Trì, ta sẽ đưa cho những người nổi bật bên trong Hàn Môn

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Điều này chỉ sợ cần thời gian rất lâu.

- 3 năm thôi.

Diệp Hạo cười nói.

- 3 năm?

Nghe vậy, trong mắt Tôn Thắng Nhân lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi xác định không phải đang đùa ta?

Muốn kiến tạo một tòa thành trì, 3 năm làm sao làm được?

Bởi vì mỗi phòng ốc bên trong Thành Trì đều cần Trận Pháp tiến hành phòng hộ.

Nếu không, một khi Tu Sĩ động thủ phía trên, dư ba sinh ra sẽ chấn vỡ toàn bộ phòng ốc phụ cận.

Đây là một công trình to lớn.

- Ta lúc nào đùa ngươi?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Bất quá, ta muốn phong tỏa khu vực này trong 3 năm.

- Ngươi muốn làm gì?

Tôn Thắng Nhân nghi ngờ hỏi.

- Điều này không tiện nói cho ngươi biết.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn hắn.

- Cứ mặt ngươi giày vò.

Tôn Thắng Nhân không nghĩ ra rồi quyết định không cân nhắc vấn đề này nữa, hắn và Diệp Hạo ở chung không nhiều, nhưng hắn biết Diệp Hạo rất thần bí, đến cả Tử Đế cũng nhìn không thấu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận