Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1900: Trừng Phạt

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Lâm Hoành hưởng thụ cảm giác nhục nhã kẻ khác.

Giờ khắc này hắn cảm thấy bản thân cao cao tại thượng như chúa tể có thể khống chế vận mệnh của kẻ khác.

A Báo liều mạng giãy dụa.

Nhưng cuối cùng không làm nên chuyện gì.

- Phẫn nộ sao?

Lúc này trong tai A Báo vang lên một thanh âm bình tĩnh.

Đạo thanh âm này A Báo lại cực kỳ quen thuộc.

- Diệp công tử.

- Ta hỏi ngươi phẫn nộ không?

- Phẫn nộ.

- Nếu đã phẫn nộ thì phản kháng đi.

Ngay lúc này, A Báo cảm thấy một luồng khí nóng tiếp nhập vào thể nội hắn, sau một khắc A Báo cảm thấy tu vi bản thân đang điên cuồng tăng lên.

Tiên Tôn Tứ chuyển!

Tiên Tôn Ngũ chuyển!

Tiên Tôn Lục chuyển!

Chỉ trong vòng chưa tới một lần hô hấp, tu vi A Báo đã tăng liên tục ba cảnh giới.

- Cút cho ta.

A Báo gầm thét.

Cả người Lâm Hoành bị A Báo đẩy ra.

- Lâm Hoành, chuyện gì vậy?

- Lâm Hoành, ngươi cặn bã vậy sao?

- Lâm Hoành, gia hỏa này tu vi còn yếu hơn ngươi 2 cảnh giới đó.

Mười thanh niên đang vây xung quanh A Thải trên chọc nói.

Lâm Hoành hung dữ nhìn A Báo, hắn cảm thấy A Báo khiến hắn bị mất mặt.

- Tiếp theo ta sẽ đánh nát từng cây xương cốt của ngươi.

Lâm Hoành gằng từng chữ nói.

- Ai đánh nát xương cốt ai còn chưa biết đâu.

A Báo nói xong lập tức vọt tới chỗ Lâm Hoành.

- Bôi Lôi Quyền.

Dưới cơn tức giận, Lâm Hoành đánh ra tuyệt học trong Gia Tộc.

Quyền ý ngập trời xen lẫn từng trận phong lôi.

Nhưng A Báo lại không quan tâm mà chỉ phóng về phía trước.

Răng rắc!

Khiến Lâm Hoành không ngờ, A Báo tung ra một quyền đã đánh nát Bôn Lôi Quyền của hắn, hơn nữa đối phương còn không nhận bất kỳ thương tổn gì.

Làm sao có thể?

Lâm Hoành cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bất quá lúc này Lâm Hoành không có thời gian để suy nghĩ về chuyện ấy nữa.

Bởi vì sau khi A Báo đánh nát Bôn Lôi Quyền của hắn thì nhanh chóng vọt tới phía hắn.

Quyền ý của A Báo đơn giản nhưng bá đạo.

Nhục thân chi lực đơn thuần.

Chỉ là nhục thân chi lực đơn giản nhưng lại cho Lâm Hoành một cảm giác run sợ kinh hãi.

Bịch một tiếng dù Lâm Hoành liều mạng ngăn cản nhưng vẫn bị một quyền của A Báo đánh bay, khi hắn chưa rơi xuống đất , A Báo đã xuất hiện phía trên, một cước đạp trên ngực hắn, có thể thấy lồng ngực bị lõm vào một lỗ.

Lâm Hoành phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn thấy một màn này, hơn mười thanh niên đều ngây ngẩn người, bọn họ hầm hầm giận dữ quát lớn.

- Ngươi cũng dám làm tổn thương đệ tử Thế gia chúng ta?

- Ngươi đang tự tìm đường chết.

- Ai cũng không cứu được ngươi đâu.

- Giết hắn.

Mười Thanh niên không tiếp tục đùa giỡn với A Thải nữa mà nhao nhao vọt tới A Báo.

A Báo cũng không hề cố kỵ, dù xung quan đều là công kích cũng không sợ.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Mười thanh niên rất nhanh đã bi A Báo oanh ngã trên mặt đất.

- Lên!

Không biết người nào hô một câu, rất nhiều thanh niên nam nữ đều xông tới.

Ngươi một quyền, ta một cước, rất nhanh mười thanh niên bị đánh đến chỉ có thể rên rỉ.

- Lớn mật.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm như kinh lôi vang lên từ trên lầu ký túc xá.

Những đệ tử Bộ Lạc lập tức giải tán.

Chỉ có A Báo còn ngu ngơ giẫm một cước trên đầu Lâm Hoành.

- Tự tìm cái chết.

Nhìn thấy thấy môn sinh đắc ý của đối phương bị giẫm dưới chân, Hách Kiệt tức đến nổ phổi.

Tinh thần lực bàng bạc bao phủ về phía A Báo.

Sắc mặt A Báo lập tức trở nên trắng bệch.

Dù tinh thần lực còn chưa giáng lâm.

Mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo thanh âm nhẹ nhàng vang lên giữa không trung.

- Thứ rác rưởi ngươi có thể động đến học sinh của ta sao?

Đạo thanh âm này nháy mắt phá vỡ trời cao, nổ vang bên trong thức hải của Hách Kiện.

Hách Kiện lảo đảo một cái sắc mặt trở nên trắng bệch.

- Người nào?

- Ta.

Diệp Hạo nói xong từ trong bóng tối đi ra, đồng thời bên cạnh còn có Thạch Nam.

Thạch Nam âm trầm nhìn Hách Kiện nói.

- Hách Đạo Sư, ai cho ngươi quyền xuất thủ với học sinh?

- Không phải do ta thấy tiểu tử kia xuất thủ với Lâm Hoành sao?

- Đây không phải lý do để cho ngươi xuất thủ được.

Thạch Nam lạnh lùng nói.

- Mà Lâm Hoành tùy ý nhục nhã học sinh Hàn Môn, hiện tại bị A Báo đánh cũng do hắn tự tìm.

- Có chứng cứ không?

Hách Kiện nhìn Lâm Hoành một cái sau đó, hỏi.

Thạch Nam không thèm nhìn Hách Kiện, mà nhìn về phía đệ tử Chấp Pháp Đường đang chạy đến.

- Nhạc Ba, dựa theo quy củ Học Viện nhục nhã đồng học nên xử phạt thế nào?

- Căn cứ vào độ nặng nhẹ, giam cầm 3 tháng đến 3 năm.

- Vậy dưới ánh mắt của mọi người đùa giỡn đồng môn thì xử phạt như thế nào?

- Căn cứ vào độ nặng nhẹ, giam cầm 6 tháng đến 6 năm.

- Như vậy ỷ vào tu vi mạnh hơn, khiến mười đồng môn trọng thương thì sao đây?

- Cấm từ 3 năm đến 30 năm, đồng thời bồi thường tất cả tổn thất cho đối phương.

Thạch Nam nhẹ gật đầu, vung tay lên một mai Lưu Ảnh Thạch xuất hiện giữa không trung, tiếp đó hình ảnh đám người Lâm Hoành xuất hiện rõ ràng phía trên.

Đám người Lâm Hoành nhìn thấy một màn này, trong lòng tức khắc trầm xuống.

Bởi vì lúc này thầy trò chạy tới cũng đã không ít, nói cách khác chuyện này cũng không thể nào ép xuống được.

- Hiện tại ngươi biết nên trừng phạt thế nào chưa?

Thạch Nam lạnh lùng nói.

- Đếm tội cùng phạt.

Nhạc Ba nói đến đây nhìn về phía các đệ tử Chấp Pháp Đường không xa.

- Mời chư vị sư huynh cùng dẫn những bại hoại của Thánh Đức Học Viện ta đến Chấp Pháp Đường.

Những đệ tử Chấp Pháp Đường bị Nhạc Ba nhìn chằm chằm, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Bất quá dưới ánh mắt của mọi người, bọn họ không thể không đi ra.

Ngay lúc đệ tử Chấp Pháp Đường chuẩn bị giải đám người lâm Hoành đi, Thạch Nam đột nhiên nhớ ra điều gì.

- Còn một người không bị trừng phạt.

- Người nào?

Lúc hỏi ra câu này trong lòng Nhạc Ba lại hơi trầm xuống.

Chẳng lẽ Thạch Nam muốn nã pháo Hách Kiện luôn à?

Hách Kiện là đạo sư đó.

- Hách Kiện Hách đạo sư.

Thạch Nam chỉ Hách Kiện đang lộ vẻ mặt âm trầm nói.

- Vừa nãy nếu không phải Diệp Đạo Sư ngăn cản, A Báo có thể đã bị giết rồi.

- Diệp Đạo Sư?

- Diệp Đạo Sư nào?

- Sao ta cảm thấy vị này có chút quen thuộc?

- Vị này không phải người phụ trách chiêu sinh ở Thái Hành Vực, Diệp Hạo sao?

- Diệp Hạo.

- Nghe nói Diệp Hạo là đạo sư do Viện Trưởng tự mình thuê đó.

- Vị này tuổi còn trẻ như thế, hắn có tư cách làm lão sư sao?

- Vị này thế nhưng đã đánh bại chân truyền đệ tam La Châu Ngọc, ngươi cảm thấy người ta có tư cách làm đạo sư hay không?

- Đánh bại La Châu Ngọc là người này sao? Nhìn không giống lắm nha.

- Có phải nghe đồn bậy?

- Ai biết được.

Nhìn thấy thầy trò giữa sân nhao nhao thảo luận Diệp Hạo, Thạch Nam ho khan một tiếng nói.

- Nhạc Ba, dựa theo quy củ Học Viện, Đạo Sư xuất thủ với học sinh, nên trừng phạt như thế nào?

- Cái này phải xem nguyên nhân.

Nhạc Ba nói đến đây cắn răng nói tiếp.

- Bất quá nhìn tình huống vừa rồi Hách Lão Sư không để ý trắng đen đã ra tay, ta cảm thấy hẳn trừng phạt cấm túc 3 năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận