Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1903: Tiến Về Cấm Địa

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Đặc Sính Đạo Sư đại biểu cho cái gì?

Khâu Hà rất rõ ràng.

Không có thực lực nghịch thiên làm sao có tư cách?

Nghĩ tới đây, Khâu Hà đánh giá Diệp Hạo.

Hơi đánh giá một chút, Khâu Hà mới phát hiện trên người Diệp Hạo tràn ngập ba động Tiên Vương?

Nói cách khác, Diệp Hạo còn không có đạt đến cảnh giới Bán Thần Cảnh.

Không đến Bán Thần Cảnh nhưng lại có chiến lực của Bán Thần?

Cái này cho thấy điều gì?

Cho thấy Diệp Hạo là cửu cấp Thiên Tài!

Cửu cấp thiên tài?

Tương lai có thể đặt chân đến Thần Cảnh?

Vừa nghĩ tới việc mình đắc tội một cửu cấp Thiên Tài, trong lòng Khâu Hà tràn đầy bất an.

Lúc này, không ít thầy trò trong sân cũng nghĩ đến vấn đề này.

- Diệp Hạo đến cùng có thân phận kinh người cỡ nào?

- Cửu cấp thiên tài.

- Cửu cấp Thiên tài công khai của Thánh Đức Thư Viện chúng ta cũng chỉ có Vương Phá Thiên thôi.

- Nhưng mà tu vi của Vương Phá Thiên giờ vẫn chỉ là Tiên Vương thập chuyển.

- Ai nói không phải chứ? Diệp Hạo thì đã đặt chân đến Tiên Vương 12 Chuyển.

Lấy tu vi Trận Đạo hiện giờ của hắn, tuy ngăn không được Đệ Tam Cảnh, nhưng hắn vẫn tự tin có thể chống đỡ một chút.

Đương nhiên nếu một số siêu cấp cường giả bên trong Đệ Tam Cảnh thì là chuyện khác.

- Tốt, chuyện này dừng ở đây thôi.

Tử Đế nhìn Khâu Hà và Diệp Hạo một chút sau đó chậm rãi nói.

Khâu Hà không trả lời.

Diệp Hạo cười nói:

- Ngài là Viện Trưởng, ngài nói cái gì thì chính là như vậy?

Tử Đế trừng Diệp Hạo một chút nói:

- Sáu trăm Hàn Môn học sinh này ta giao cho ngươi, mười năm sau ta sẽ nghiệm thu thành quả của ngươi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói:

- Ta có thể bảo đảm mười năm sau, sáu trăm học sinh này đều có tư cách tiến vào tam ban.

Tam ban?

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, trong mắt thầy trò toàn trường lộ ra vẻ khó nổi.

Học sinh tam ban trong tương lai gần như đều có thể đặt chân đến Tiên Vương trung kỳ.

Bởi vì cho dù tư chất của ngươi kém một chút, nhưng Học Viện sẽ vận dụng tài nguyên đập lên cho ngươi.

Nhưng mà Diệp Hạo có tài đức gì mà dám nói như vậy?

Bọn đệ tử Hàn Môn này có trên sáu mươi phần trăm đều chỉ có tư chất Nhất Phẩm, tương lai bọn hắn lên được Tiên Vương hay không không biết đầy kia, càng không cần nói đến Tiên Vương trung kỳ.

- Ta chờ.

Tử Đế nhìn thật sâu Diệp Hạo một chút rồi quay người rời đi.

Một số cao tầng Học Viện từ trong lời nói của Tử Đế nghe ra một chuyện không bình thường.

Tử Đế tin Diệp Hạo có thể làm được?

Làm sao có thể?

Nếu lấy nội tình của Thánh Đức Thư Viện thì có thể.

Nhưng cũng phải vận dụng tài nguyên cực kì khủng bố.

Trông cậy vào thư viện cung cấp tài nguyên?

Nghĩ cùng đừng nghĩ nữa!

Lần này, Diệp Hạo vì đệ tử Hàn Môn công nhiên đứng ra, đã đắc tội thế gia cao tầng của Thư Viện, hắn muốn từ trong phủ lấy được tài nguyên, chuyện khó như lên trời.

Đợi đến khi học sinh thư viện lần lượt rời đi, Diệp Hạo quét mắt nhìn sáu trăm đệ tử Hàn Môn một chút nói:

- Thái độ con em thế gia học viên đối với các ngươi thế nào, các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, các ngươi nếu còn không cố gắng thì sau này ở Thánh Đức Thư Viện nửa bước khó đi.

- Mời Diệp Đạo Sư truyền thụ cho chúng ta công pháp vô song!

- Hứa Văn lau giọt máu trên khóe miệng, trầm giọng nói.

Vừa rồi hắn cũng xông tới.

Nhưng mà lại bị đánh gãy mất một cái xương sườn.

Diệp Hạo vung tay lên Không Gian bốn phía bị một Trận Pháp vô hình giam cầm, tâm thần hắn khẽ động đưa sáu trăm học sinh tới Tiểu Thiên Địa.

- Mười năm tiếp theo các ngươi ở đây tu hành đi.

Những học sinh này tò mò nhìn bốn phía, nhưng mà bốn phía chỉ là một mảnh tối tăm mờ mịt, nhìn không rõ ràng.

Điều này cũng Diệp Hạo đã ngăn cách không gian bốn phía.

- Mật độ Linh Lực ở đây vượt xa bất kỳ chỗ nào của các ngươi.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói:

- Ở đây tu hành các ngươi sẽ làm ít công to, còn có mỗi ngày các ngươi sẽ có một canh giờ lĩnh ngộ trước mặt Đạo Bia.

Diệp Hạo nói tới đây, hư ảnh Đạo Bia xuất hiện ở giữa phiến thiên địa này.

- Có khối Đạo Bia này, bất kỳ Thần Thông gì đều có thể nhanh chóng lý giải.

- Thậm chí cho dù cảnh giới của các ngươi cũng có thể mượn nhờ Đạo Bia cưỡng ép phá vỡ.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ chấn kinh.

Cưỡng ép phá vỡ cảnh giới?

Bọn hắn nghe chưa từng nghe qua!

- Nhưng ta không đề nghị các ngươi vận dụng Đạo Bia cưỡng ép phá vỡ cảnh giới.

Diệp Hạo lập tức lại nói:

- Bởi vì ta sẽ dùng tài nguyên tăng thực lực các ngươi lên, chờ đến các ngươi vô vọng phá giai thì lại sử dụng Đạo Bia.

- Trên lý luận, mặt Đạo Bia này có thể giúp các ngươi tăng lên bảy cảnh giới, nhưng mà càng đi về phía sau, các ngươi cần thời gian càng dài. Vì vậy, tăng lên hai đến ba cảnh giới vẫn không có vấn đề.

- Diệp Đạo Sư, ta muốn biết ta lúc nào dựa vào Đạo Bia cưỡng ép phá giai?

A Báo nhịn không được hỏi.

- Tiên Vương Cảnh Trung Kỳ thì lại sử dụng Đạo Bia đi.

Diệp Hạo nhìn A Báo nói:

- Ngươi thật cảm thấy ta sẽ bồi dưỡng các ngươi đến tiêu chuẩn tam ban thì kết thúc rồi sao?

Cả người A Báo run lên.

Diệp Hạo nói cái gì?

Bồi dưỡng đến Tiên Vương Trung Kỳ rồi lại sử dụng Đạo Bia.

Nói cách khác, Diệp Hạo muốn bồi dưỡng bọn hắn đến Tiên Vương Cao Giai.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt mừng như điên.

Ngay cả A Báo có tư chất Nhất Phẩm mà Diệp Hạo cũng có thể bồi dưỡng đến Tiên Vương Cao Giai, thì tư chất Nhị phẩm, Tam Phẩm lại có thể nuôi dưỡng đến mức nào?

- Giờ ta truyền thụ cho các ngươi một số Thần Thông.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói:

- Các ngươi không hiểu có thể hỏi ta.

Sáu ngày sau, Diệp Hạo rời khỏi Thánh Đức Thư Viện đến Trân Châu Đảo.

Sau khi đến Trân Châu Đảo, tâm thần hắn khẽ động, các Tu Sĩ bao gồm cả Định Hải Châm nhao nhao đi ra từ Tiểu Thiên Địa.

Những Tu Sĩ này đều là cao thủ Ẩn Minh.

Bọn họ hành lễ với Diệp Hạo sau đó nhanh chóng rời đi.

- Ta còn muốn tiếp tục tu hành mà?

Định Hải Châm có chút không tình nguyện nói.

- Suốt ngày tu luyện cũng không phải chuyện tốt.

Diệp Hạo cười nói.

- Không phải vì ta muốn sớm ngày phá vào Đệ Tam Cảnh sao?

Định Hải Châm thổn thức nói:

- Nếu không mỗi lần ra tay đều vận dụng Cấm Kỵ Chi Thuật, quá mẹ nó tra tấn người rồi.

- Không phải vì tốc chiến tốc thắng à?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói:

- Ta dẫn ngươi đi một nơi.

- Nơi nào?

- Đến đó ngươi sẽ biết.

Diệp Hạo thần bí đáp.

Không bao lâu sau, Định Hải Châm chỉ một sơn cốc bị bao phủ trong sương mù dày đặc nói:

- Đừng nói cho ta là nơi này nhé.

- Nó đó.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Ta không đi đâu.

Định Hải Châm không suy nghĩ lắc đầu:

- Ta mơ hồ có thể cảm giác ở đây ẩn núp lấy mấy chục người không kém hơn ta, trong đó mấy người làm cho ta có một loại cảm giác run sợ kinh hãi.

Nghe vậy, Diệp Hạo không khỏi biến sắc.

Trước đó, Thạch Nam nói với hắn cấm địa này cho dù Viện Trưởng Thánh Đức Thư Viện cũng không nguyện đi vào.

Giờ thì hắn mới hiểu tại sao cấp bậc như vậy cũng không dám đến.

Ai dám đi?

Nhiều cao thủ như vậy đồng thời ra tay, cho dù Thần Linh chân chính cũng đủ ngậm một họng hành.

- Ngươi chỉ cảm thấy trong cấm địa có nhiều cường giả, nhưng ngươi có cảm giác trong cấm địa có rất nhiều tài nguyên không?

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận