Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1918: Vương Phá Thiên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Vương Phá Thiên!

Diệp Hạo vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của đối phương.

Trong toàn bộ học sinh Thánh Đức Thư Viện có thể có uy thế như vậy ngoại trừ chân truyền đệ nhất Vương Phá Thiên ra thì không còn người khác đâu.

Nhưng Vương Phá Thiên muốn dựa vào thế để áp chế Diệp Hạo thì nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

- Ngươi cũng không tệ.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Hôm nay ta lại tới đây muốn thay La Châu Ngọc đòi lại công đạo.

- La Châu Ngọc không có cái gì công đạo để nói cả.

Diệp Hạo nghe Vương Phá Thiên nói như vậy, sắc mặt trầm xuống.

- Nhưng La Châu Ngọc đã từng thích ta.

- Ngươi tu luyện chính Vô Địch Chi Đạo hả?

Diệp Hạo nhìn Vương Phá Thiên nhàn nhạt hỏi.

- Đúng vậy.

Vương Phá Thiên gật đầu.

- Ngươi có nghĩ tới ngươi sẽ bại không?

- Ta sẽ không bại.

- Ngươi có tự tin như vậy không sai.

Diệp Hạo nói tới đây, nhìn Tu Sĩ nơi xa đang vây xem một chút:

- Nhưng đại chiến, nhất định phải tự giết lẫn nhau.

- Ngươi sợ?

Vương Phá Thiên cười lạnh.

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

- Vậy tại sao ngươi không dám nhận khiêu chiến của ta?

Vương Phá Thiên tiến lên trước một bước châm chọc nói.

- Ta không muốn phá Vô Địch Chi Đạo của ngươi?

Vẻ mặt Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Ngươi không được sai lầm.

- Ta không được sai lầm?

Vương Phá Thiên giống như nghe thấy một chuyện buồn cười nhất thế gian này.

- Ngươi xác định không phải nói đùa chứ?

- Vương Phá Thiên, ta để ngươi trở về không phải để ngươi tùy tiện gây chuyện.

Lúc này, thân ảnh Tử Đế xuất hiện giữa không trung.

- Viện Trưởng, ta đến đây chỉ để khiêu chiến.

Vương Phá Thiên vẫn có chút kiêng kị đối với Tử Đế.

Hắn biết rõ mình giờ còn lâu mới là đối thủ của nàng ta.

Những năm này kinh lịch khiến cho Vương Phá Thiên hiểu được một đạo lý ——

Bảo trì kính sợ đối với cường giả.

- Đại chiến sắp đến, chiến cái gì mà chiến?

Tử Đế hừ lạnh nói.

- Vậy thì đợi sau khi đại chiến kết thúc lại nói.

Vương Phá Thiên trầm ngâm một chút nói.

Sau khi Vương Phá Thiên rời đi, rất nhiều thầy trò Thánh Đức Thư Viện bắt đầu chỉ trỏ.

- Diệp Hạo đang sợ hả.

- Ta không biết tại sao Diệp Hạo không dám ra tay? Nghe đồn hắn là Thập cấp thiên tài mà.

- Ta cũng không rõ lắm.

- Chuyện này không có cái gì không dễ lý giải, không thấy được Diệp Hạo bị áp chế không dám động thủ sao? Sở dĩ phát sinh chuyện như vậy chỉ có một khả năng?

- Khả năng gì?

- Vương Phá Thiên cũng là Thập cấp thiên tài.

- Thập cấp thiên tài?

- Nếu không thì tại sao Diệp Hạo không dám động thủ? Đừng quên trước đó Diệp Hạo ngang ngược càn rỡ thế nào?

- Đúng thế.

- Ha ha, Thánh Đức Thư Viện chúng ta cho dù không có Diệp Hạo cũng có Thập cấp thiên tài khác.

- Diệp Hạo muốn đè lên cổ Thánh Đức Thư Viện chúng ta ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ đi.

Thầy trò Thánh Đức Thư Viện suy đoán ra được thân phận Vương Phá Thiên thì không khỏi hưng phấn lên.

Bởi vì lúc trước bọn hắn còn phải suy nghĩ làm sao hòa hoãn quan hệ với Diệp Hạo?

Nhưng giờ xem ra hoàn toàn không cần.

Sau đó, mấy vị cao thủ Thánh Đức Thư Viện đến chứng thực, mà Vương Phá Thiên cũng thản nhiên thừa nhận tư chất của mình, lúc này, tất cả thầy trò Thánh Đức Thư Viện đều vui mừng không thôi.

Thập cấp thiên tài!

Vương Phá Thiên là Thập cấp thiên tài!

Chuyện này không thể nghi ngờ là một tin tức cực lớn!

- Tiểu thư, ngươi cũng mặc kệ Vương Phá Thiên sao?

Trong văn phòng Tử Đế, Thạch Nam tức giận hỏi.

- Giờ cả Thánh Đức Thư Viện đã phong tỏa, bất kỳ tin tức gì cũng không thể truyền ra.

Tử Đế bất ngờ nói:

- Vương Phá Thiên biểu lộ thân phận cũng không có gì.

- Nhưng mà Thánh Đức Thư Viện vẫn có lúc mở ra.

- Thánh Đức Thư Viện mở ra nửa năm sau.

Tử Đế nhìn Thạch Nam một chút:

- Đến lúc đó, cho dù biết thì có thể làm gì?

Tử Đế còn có một câu không nói.

Một khi đi đến Cấm Địa, còn ai ẩn giấu được?

Thạch Nam bình tĩnh lại, sau một hồi lâu chậm rãi nói:

- Diệp Hạo thật không phải đối thủ của Vương Phá Thiên?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Tử Đế nhìn chằm chằm Thạch Nam hỏi.

- Ta cảm thấy Diệp Hạo không phải loại người nhận sợ người khác.

Thạch Nam trầm ngâm một chút nói:

- Diệp Hạo cho ta cảm giác rất thần bí, cũng rất cường đại, hắn hình như không có e ngại cái gì, còn có…còn có.

Nói tới đây, Thạch Nam cảm thấy không thể nói cũng không tiếp tục nói nữa.

- Còn có cái gì?

- Đây chỉ là phán đoán của ta.

- Ngươi nói là.

- Diệp Hạo đã từng hỏi thăm ta trên Phiêu Miểu Đại Lục nơi nào có tài nguyên đẳng cấp cao, ta nói cho hắn biết trong Cấm Địa có.

Thạch Nam cân nhắc ngôn ngữ nói:

- Nhưng mà không bao lâu sau, cấm địa Quang Minh Vực và Thái Hành Vực bị quét ngang.

Hai mắt Tử Đế phát sáng.

Tử Đế nhớ tới trước đó, Diệp Hạo còn có biểu cảm như thế này.

Khi nàng hỏi có phải Thần Linh pháp chỉ hay không thì ánh mắt Diệp Hạo lộ ra thần sắc khinh thường.

Khinh thường?

Rất khinh thường Thần Linh pháp chỉ?

Có thể tưởng tượng, thủ đoạn của Diệp Hạo còn đáng sợ hơn Thần Linh pháp chỉ.

Nếu như vậy có thể giải thích tại sao hai cấm địa bị quét ngang.

- Chuyện này ngươi chỉ có thể để trong lòng.

Tử Đế nhìn Thạch Nam nghiêm túc nói.

- Ta hiểu rồi.

Thạch Nam nhẹ gật đầu.

Sự thật ấy quá mức doạ người.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Thần niệm Tử Đế quét qua một chút mở miệng nói.

Ngay lập tức, Thiên Côn dẫn theo một thân ảnh mặc trường bào, đầu đội mũ rộng vành đi vào văn phòng Tử Đế.

- Thiên Côn tiền bối, ngươi có chuyện gì không?

Tử Đế nói câu này thì ánh mắt rơi xuống trên người đạo thân ảnh kia.

Thiên Côn hiểu ý tứ của Tử Đế.

Tử Đế muốn hỏi thăm thân phận vị này.

- Tử Đế, còn nhớ ta không?

Thân ảnh đầu đội mũ rộng vành kia tháo mũ rộng vành xuống.

Ánh mắt Tử Đế lộ ra vẻ khiếp sợ:

- Kiếm Cơ.

Thân ảnh trước mắt này là một nữ tử khắp khuôn mặt là nếp nhăn.

Nhưng mà từ dáng vẻ của nàng có thể lờ mờ thấy được nàng lúc còn trẻ phong hoa và tú mỹ như thế nào.

Kiếm Cơ tuy là kiếm thị.

Tương đương với thị nữ.

Nữ tử này đương nhiên không phải Kiếm Cơ của Tử Đế, mà là Kiếm Cơ của sư tôn nàng, Thánh Đức.

Nhưng mà thọ nguyên Kiếm Cơ đã tới gần cực hạn, ăn vào rất nhiều dược liệu tăng thọ nguyên rồi, bà ta không thể không đi đến Cấm Địa.

Dựa theo Tử Đế phỏng đoán Kiếm Cơ đã không thể sống mấy năm nữa, nhất là lần này Quang Minh vực cấm địa bị quét ngang, Tử Đế cảm thấy Kiếm Cơ có lẽ đã vẫn lạc, bởi vì sau đó không có tìm được dấu vết nàng để lại.

- Ngày đó vị kia hiện thân thì ta cho rằng minhd sẽ vẫn lạc, nhưng mà không nghĩ tới vị kia lại cho Nhân Tộc một con đường sống.

Kiếm Cơ có chút thổn thức nói:

- Những Nhân Tộc may mắn còn sống sót trải qua thương lượng đã quyết định tự mình tìm một nơi trốn trước, nếu không thì có lẽ sẽ bị các tộc khác xử lí.

- Ngày đó đến cùng xảy ra chuyện gì?

Tử Đế bình phục một chút trầm giọng hỏi nói.

- Ta có thể nói cho ngươi biết một vị cường đại đến không thể tưởng tượng nổi giáng lâm đến Cấm Địa, cả cấm địa cho dù Đệ Nhất Cảnh hay Đệ Nhị Cảnh, hoặc Đệ Tam Cảnh, tất cả đều bị vị kia luyện hóa.

Kiếm Cơ nói đến đây vẫn tràn đầy vẻ sợ hãi:

- Lãnh Nguyệt Yêu Vương bên cạnh ta cũng không kịp phản kháng đã bị luyện hóa thành một đoàn Bản Nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận