Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1919: Hai Mươi Năm Sau

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Hóa thành Bản Nguyên?

Con ngươi Tử Đế hung hăng co rút.

Lấy tu vi hiện giờ của nàng có thể rút ra Bản Nguyên của Tiên Vương Trung Giai, nhưng nếu Tiên Vương Cao Giai thì bó tay.

Bởi vì trừ phi cả hai cảnh giới chênh lệch quá lớn, nếu không sẽ không làm được.

Lãnh Nguyệt Yêu Vương, Tử Đế từng nghe qua.

Đệ Nhị Cảnh Bán Thần của Yêu Tộc.

Người có tu vi như vậy, cường giả Thần Cảnh hoàn toàn rút ra không được, trên thực tế dù có là Thần thì ngay cả Đệ Nhất Cảnh cũng rút ra không được, nhưng vị kia lại dễ dàng rút ra Bản Nguyên Đệ Nhị Cảnh.

Điều này cho thấy cái gì?

Cho thấy tu vi đối phương vượt xa Thần Cảnh.

Nhưng làm sao có thể?

Phiêu Miểu Đại Lục làm sao có nhân vật bực này?

- Đúng vậy, ngoại trừ Nhân Tộc ra đều bị luyện hóa.

Kiếm Cơ nhẹ gật đầu.

- Ngươi thấy rõ ai làm không?

Tử Đế trầm ngâm một chút hỏi.

Mà lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên văn phòng.

- Tử Đế, ngươi tìm ta có chuyện gì?

Giọng nói vang lên lên đồng thời một thân ảnh thản nhiên xuất hiện trước cửa phòng.

Kiếm Cơ bạch bạch bạch liên tiếp lui lại mấy bước, nàng nhìn Diệp Hạo, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

- Kiếm Cơ, ngươi sao vậy?

Thiên Côn nghi ngờ hỏi.

Kiếm Cơ cuống quít cuối đầu xuống, thân thể run run không dám lên tiếng.

Diệp Hạo cũng chú ý tới Kiếm Cơ, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi, bởi vì hắn phát hiện có chút quen thuộc, rất nhanh đã nhớ tới nàng là ai.

Kiếm Cơ bí mật quan sát Diệp Hạo, khi nàng nhìn thấy trong mắt Diệp Hạo lộ vẻ suy tư thì lần nữa lui lại.

- Ta —— ta không có nói cái gì hết.

- Tử Đế, bà ta là ai?

Diệp Hạo hỏi Tử Đế, không để lại dấu vết lườm Kiếm Cơ một cái.

- Vị này là Kiếm Cơ của viện trưởng đại nhân.

Tử Đế nghi ngờ đáp.

- Hai người các ngươi nhận biết?

- Không biết.

Diệp Hạo không chút do dự đáp.

Nhìn thấy Kiếm Cơ khiến Diệp Hạo cảm khái thế giới này thật nhỏ.

Vừa mới qua đi bao lâu?

Trong nháy mắt đã đụng phải Nhân Tộc bên trong trong cấm địa Quang Minh Vực.

Ngày đó, lúc Tứ Phương Thần Thú xuất thủ các đại cường giả cũng phủ phục ngã xuống đất, ai cũng không dám động dùng thần niệm nhìn trộm, nhưng hết lần này tới lần khác mình tiến về địa bàn của Kiếm Cơ thì cảm nhận được một ánh mắt nhìn trộm, Diệp Hạo phát giác được là Kiếm Cơ thì cảnh cáo một chút, lúc ấy Kiếm Cơ vội vàng hướng Diệp Hạo biểu thị cầu xin tha thứ.

Nhưng không nghĩ đến biến số duy nhất này lại tiết lộ thân phận của mình.

Lập tức Diệp Hạo đổi chủ đề:

- Cô tìm ta có chuyện gì?

- Thọ nguyên Kiếm Cơ còn lại không đến ba mươi năm, ngươi có thể giúp nàng một chút không?

Tử Đế vội vàng thu liễm tâm thần, trầm giọng hỏi.

Đối với thân phận Diệp Hạo mới là trọng yếu nhất.

Diệp Hạo nhìn Kiếm Cơ một chút, Kiếm Cơ lập tức biến sắc, hơn nữa còn lui một bước về đằng sau, trong mắt càng tràn đầy vẻ sợ hãi.

Tử Đế và Thiên Côn không khỏi liếc nhau.

Kiếm Cơ dù sao cũng là Đệ Nhị Cảnh, còn nữa cũng đã từng gặp qua rất nhiều chuyện lớn, nàng tại sao lại e ngại Diệp Hạo như thế?

- Ngươi lui cái gì?

Vẻ mặt Diệp Hạo không vui nói.

- Ta —— ta.

Kiếm Cơ há to miệng muốn nói cái gì, cuối cùng lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhưng mà Kiếm Cơ lại cũng không dám nhúc nhích.

Diệp Hạo vận dụng Thời Gian Tinh Thạch sau đó liên tiếp điểm ba chỉ lên người Kiếm Cơ, cưỡng ép đẩy thọ nguyên của bà lên sáu trăm năm.

- Tại sao lại sáu trăm năm?

Thiên Côn khẽ giật mình nói.

- Bởi vì nàng là Đệ Nhị Cảnh.

Diệp Hạo nói tới đây, dừng một chút nói tiếp:

- Qua một đoạn thời gian nữa ta có thể đẩy thọ nguyên của nàng lên một ngàn năm trăm năm.

Kiếm Cơ giật mình:

- Một ngàn năm trăm năm?

Trong mắt của bà vẫn tràn đầy vẻ khó tin.

Trước đó, Kiếm Cơ đã chuẩn bị chờ chết.

- Còn có chuyện gì không?

Diệp Hạo nhìn Tử Đế hỏi.

- Không có.

Tử Đế thật sâu nhìn Diệp Hạo một chút.

- Vậy ta cáo từ đâu.

Diệp Hạo nói xong những lời này thì rời đi.

Sau khi Diệp Hạo rời đi, vẻ mặt Thiên Côn ngưng trọng nhìn Kiếm Cơ nói:

- Ngươi biết Diệp Hạo?

Ánh mắt Kiếm Cơ nhìn về phương hướng Diệp Hạo rời đi:

- Không biết.

Thiên Côn còn định hỏi lại thì Kiếm Cơ đã ngắt lời hắn:

- Đây là đề tài Cấm Kỵ.

Thiên Côn quả quyết ngậm miệng lại.

Bất kỳ vật gì chỉ cần liên lụy đến hai chữ Cấm Kỵ thì không thể tùy tiện đàm luận.

- Chuyện này dừng ở đây thôi.

Tử Đế nhìn Thiên Côn một chút trịnh trọng nói.

Thiên Côn nhẹ gật đầu.

Thật ra, Kiếm Cơ cho dù không nói Tử Đế và Thiên Côn cũng có thể đoán được một chút.

Vị quét ngang cấm địa Quang Minh Vực và Diệp Hạo hơn phân nửa có chút quan hệ, nếu không tại sao Kiếm Cơ có thể lộ ra vẻ mặt như thế?

Trùng hợp?

Ai mà tin?

- Ba ngày sau, hai vị tạm thời rời khỏi Thánh Đức Thư Viện đi.

Tử Đế lập tức nghĩ tới điều gì:

- Đến lúc đó ta sẽ vận dụng Thời Gian Tinh Thạch.

Cho dù Thiên Côn hay Kiếm Cơ cũng nắm chắc trăm năm thọ nguyên, nhưng mà ai cũng không muốn vô duyên vô cớ tiêu hao hai mươi năm?

Đám người Tử Đế hai mươi năm có thể tăng thực lực lên trình độ nhất định, nhưng tu vi của Kiếm Cơ và Thiên Côn sớm đi đến cuối cùng.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. . .

Ba ngày sau, tu sĩ Thánh Đức Thư Viện nên trở về đều trở về.

Tử Đế lập tức sử dụng lực lượng thời gian bên trong Thời Gian Tinh Thạch.

Hai mươi năm!

Chuyện này làm học sinh Thánh Đức Thư Viện cực kì hưng phấn.

Đây chính là ngồi không rồi được nhiều hai mươi năm thời gian tu luyện so với các Tu Sĩ cùng giai.

Tiên Vương Cảnh có thể tăng lên một cảnh giới thì chưa nói, nhưng Tiên Tôn Cảnh lại có thể tăng lên hai ba cảnh giới.

Tiểu Thiên Địa!

Diệp Hạo tuyển ra ba trăm Tiên Vương từ hơn ba ngàn cao thủ trong các bộ lạc.

Ba trăm tên cao thủ này bao quát Hồng Vận, A Khổ, A Ngọc các thống lĩnh bộ lạc.

Mục đích của Diệp Hạo là rèn luyện bọn họ thành đại biểu cho Hàn Môn.

- Trong khoảng thời gian này, ta sẽ chế tạo căn cơ, đồng thời sẽ thử tăng lên tu vi các ngươi lên một chút.

Diệp Hạo nhìn qua Hồng Vận và ba trăm Tiên Vương một cái rồi nói.

Diệp Hạo không phải không thể đồng thời bồi dưỡng ba ngàn Tiên Vương.

Nhưng như vậy phải trả giá quá lớn.

Còn nữa, ngoại trừ ba trăm người này ra, còn có sáu trăm học sinh Hàn Môn nữa?

Sáu trăm học sinh này sau khi trưởng thành cũng sẽ đại biểu Hàn Môn.

Lại thêm Diệp Hạo giờ còn có ý bồi dưỡng đời sau của các bộ lạc này, tính ra hắn nuôi dưỡng hơn ngàn tu sĩ, những Tu Sĩ này sau khi tiến vào Thánh Đức Thư Viện, không thể đánh đồng với con em thế gia nhưng không phải là người để bọn họ có thể nhào nặn nữa.

Đương nhiên Diệp Hạo cũng không quên bồi dưỡng người của mình.

Tu Sĩ Tiên Tôn Cảnh cũng phục dụng Dưỡng Linh Dịch và Thánh Tuyền, hắn tin tưởng đợi một thời gian ngắn nữa, số lượng Tiên Vương sẽ bạo tạc.

Hai mươi năm vụt một cái đã qua.

Diệp Hạo cảm ứng được Lĩnh Vực đã biến mất thì triệu hoán ba trăm Tu Sĩ từ Tiểu Thiên Địa ra.

- Tu hành tạm thời kết thúc.

Diệp Hạo tuyên bố.

Bọn người Hồng Vận còn chưa rời đi thì thân ảnh Tử Đế đã xuất hiện bên cạnh Diệp Hạo.

- Diệp Hạo, còn nhớ rõ ước định của chúng ta không?

Tử Đế hỏi.

- Một đoạn này thời gian ta cường điệu tăng cường cho ba trăm Tiên Vương này.

Diệp Hạo chỉ vào đám người Hồng Vận.

- Tương lai, bọn hắn đặt chân đến Cao Giai vẫn không có vấn đề.

Tiên Vương Cao Giai tuy không thể xưng đỉnh tiêm cường giả ở Thánh Đức Thư Viện, nhưng đối với Hàn Môn mà nói đã cực kỳ ổn áp.

- Vậy ta sẽ mang bọn hắn đi.

Tử Đế quét qua đám người Hồng Vận một chút, ánh mắt lộ ra một tia tinh mang. Sao nàng nhìn không ra tu vi bọn người Hồng Vận đã liên tiếp tăng hai cảnh giới so với hai mươi năm trước chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận