Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1933: Rắp Tâm Hại Người

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Sắc mặt Bạch Khuynh Thành đại biến.

Thần Linh Pháp Chỉ đó a!

Tại sao sẽ không chịu được như thế?

- Càng xâm nhập cửa động, lực lượng hủy diệt lại càng mạnh.

Diệp Hạo nói đến đây, thần sắc ngưng trọng nhìn phía trước:

- Ngươi xác định còn muốn tiếp tục xâm nhập?

Trong mắt Bạch Khuynh Thành tràn đầy vẻ giãy dụa.

- Không phải chết thôi sao?

Giây lát sau Bạch Khuynh Thành cắn răng nói.

Sau khi nàng nói xong, Chiến hạm tăng nhanh tốc độ hướng về phía trước phóng đi.

- Cô chết thì một mình được rồi, kéo theo ta làm gì?

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi.

- Ta cũng phải tìm bạn chết chung chứ?.

Bạch Khuynh Thành nhìn Diệp Hạo một cái, trong mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.

- Thần Linh Pháp Chỉ thiêu đốt một nửa.

Diệp Hạo không có tâm tình nói chuyện cùng nàng.

Bạch Khuynh Thành nhìn thoáng qua Thần Linh Pháp Chỉ một cái.

- Trương Thần Linh Pháp Chỉ này đốt xong nếu còn không đến đích thì hai ta chỉ có thể làm một đôi uyên ương số khổ thôi.

- Uyên ương cọng lông ấy?

Diệp Hạo nhếch miệng nói:

- Ta không tin cô không biết một năng lực khác của Thần Thể là Bất Tử Chi Thân.

- Ngươi tựa hồ không rõ ràng một việc.

Thần sắc Bạch Khuynh Thành ngưng trọng nói:

- Ở loại Tràng Vực kinh khủng này, coi như sống lại thì như thế nào? Cũng sẽ lần lượt vẫn lạc thôi.

Hai người không có cơ hội tăng thực lực.

- Nói giống như trong tay cô không có Thời Gian Tinh Thạch vậy.

- Thời Gian Tinh Thạch có thể giúp ta tăng lên đến một bước nào chứ? Dù ta cố gắng hết thảy tăng lên cũng chỉ đến Đệ Nhất Cảnh thôi.

Bình thường, Thời Gian Tinh Thạch trên người Bạch Khuynh Thành không thể để nàng tăng lên đến Tiên Vương 12 chuyển.

Nhưng nếu nàng không quan tâm căn cơ thì vẫn có thể tăng lên tới Đệ Nhất Cảnh.

Nhưng tăng lên tới Đệ Nhất Cảnh lại như thế nào?

Ở trong này vài phút sẽ vẫn lạc mà thôi?

Diệp Hạo muốn nói Thời Gian Tinh Thạch cô không đủ, ta có rất nhiều.

Nhưng hắn vẫn kịp ngậm miệng lại.

Bởi vì hắn cũng không muốn tăng tu vi lên tới Đệ Tam Cảnh ở đây.

- Trên người cô không phải còn có hai trương Thần Linh Pháp Chỉ khác sao?

Diệp Hạo chợt nghĩ tới điều này.

- Hai trương kia đều là Pháp Chỉ công kích.

Bạch Khuynh Thành nói rồi mắt to chớp chớp nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi có muốn cùng ta làm một đôi uyên ương bạc mệnh không?

- Không muốn.

- Không muốn sao còn không lấy Thần Linh Pháp Chỉ ra?

Bạch Khuynh Thành quát.

Diệp Hạo bất đắc dĩ đành phải cầm Thần Linh Pháp Chỉ ra.

Bạch Khuynh Thành không khỏi trừng lớn hai mắt:

- Ta nói ngươi nha, ta móc tim móc phổi với ngươi, ngươi ngược lại tốt rồi, sớm đã để Thần Linh Pháp Chỉ kề sát trên người.

Diệp Hạo tự biết đuối lý nên không tranh luận cùng nàng, mà đánh tấm Pháp Chỉ lên Chiến hạm.

Sau khi Pháp Chỉ này nở rộ quang huy nhu hòa, Thần Linh Pháp Chỉ của Bạch Khuynh Thành dĩ nhiên thiêu đốt hết.

- Thần Linh Pháp Chỉ này của ngươi có chút mạnh đó?

Bạch Khuynh Thành kinh nghi lên tiếng.

- Ta ngẫu nhiên lấy được trong một nơi di tích.

Diệp Hạo thuận miệng bịa chuyện.

Hắn không thể nói bản thân mang theo một vị Thần Thú bên người được.

Vậy quá dọa người.

- Ta lấy hai trương Thần Linh Pháp Chỉ đổi với ngươi được không?

Bạch Khuynh Thành dịu dàng nói.

- Không them.

Diệp Hạo cự tuyệt.

Bớt đùa đi!

Luận giá trị, Thần Linh Pháp Chỉ này của bản thân cao hơn của Bạch Khuynh Thành rất rất nhiều.

Hai trương đã muốn đổi?

Nói đùa cái gì thế?

- Ngươi không thích Khuynh Thành.

Bạch Khuynh Thành u oán nói.

Diệp Hạo xém chút té xỉu.

Ta lúc nào yêu thích qua cô chứ?

- Nam nhân các ngươi đều phụ tình.

Bạch Khuynh Thành nhíu mũi ngọc tinh xảo đáng yêu, quay mặt không thèm nhìn Diệp Hạo nữa.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Bạch Khuynh Thành rồi nhìn về phía trước.

Hắn biết Pháp Chỉ Tứ Phương Thần Thú cho mình mạnh hơn bản thân luyện chế nhiều.

Nhưng vấn đề là cửa động này rất có thể là Thần Linh Đạo Trường trong truyền thuyết.

Thần Linh Đạo Trường cho dù cường giả cấp Thần Linh Nguyên Nhất cũng không thể khinh thường a.

Thần Linh Pháp Chỉ này có thể che chở cho bọn họ an toàn đến mục đích không?

Nếu không thể thì hắn phải nghĩ biện pháp khác.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Không biết qua bao lâu, Thần Linh Pháp Chỉ dĩ nhiên bắt đầu thiêu đốt.

Bất quá tốc độ thiêu đốt rất chậm.

Nhưng trái tim Diệp Hạo cùng Bạch Khuynh Thành vẫn nhấc lên.

Cũng may đợi đến thời điểm trương Thần Linh Pháp Chỉ này thiêu đốt một phần năm Chiến hạm giống như xuyên qua một tầng vách ngăn xuất hiện trong một không gian rộng lớn.

Bên trong vùng thế giới này có một Điện Đường nguy nga, trên toà điện phủ này tràn ngập ba động ngập trời.

Cỗ ba động này rất mạnh.

Nhưng Diệp Hạo lại cảm thấy toà Điện Đường này không có mạnh như Thần Điện trước đó bản thân đã từng nhìn thấy.

- Ngươi xác định tình báo không có vấn đề?

Ngay thời điểm Bạch Khuynh Thành dò xét toà Điện Đường trước mặt, Diệp Hạo trầm giọng nói:

- Muốn đi đến nơi này không có ba tấm Thủ Hộ Pháp Chỉ trở lên thì không có khả năng, mà ngươi lại muốn ra ngoài thì cũng phải tốn ba tấm.

- Hoàng Cửu Dương.

Trong mắt Bạch Khuynh Thành lộ ra một vòng hàn quang:

- Đợi đến khi ta đi ra ngoài sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Hoàng Cửu Dương?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Hoàng Cửu Dương là Quốc Chủ Thái Dương Thần Quốc, là bạn tốt nhiều năm của gia gia ta, chính là hắn nói cho ta biết nơi này có Thần Linh Đạo Trường.

Đến hiện tại Bạch Khuynh Thành như thế nào còn không biết mình bị Hoàng Cửu Dương hố?

- Hoàng Cửu Dương đã tới đây?

- Hoàng Cửu Dương nói lúc ấy hắn một mình xông đến nơi này.

- Thần Linh Tại Thế?

Diệp Hạo giật mình hô.

- Thần Linh Tại Thế.

Bạch Khuynh Thành gật đầu.

Chỉ có Thiên Tài Thập Cấp Đệ Tam Cảnh mới có tư cách xưng Thần Linh Tại Thế.

- Thế ngươi cứ tin như vậy à?

Diệp Hạo hỏi.

- Ai có thể ngờ Hoàng Cửu Dương rắp tâm hại người như thế chứ.

Thần Linh Pháp Chỉ trong tay Bạch Khuynh Thành cũng phải thiêu đốt cấp tốc như vậy, bởi vậy có thể biết Hoàng Cửu Dương không có tư cách đến nơi này.

- Lúc đầu ta nghĩ truyền thừa sẽ bị thời gian chôn vùi, nhưng không ngờ đến thời khắc ta sắp vẫn lạc lại có thể gặp được các ngươi.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm già nua vang lên trong tai hai người.

Diệp Hạo cùng Bạch Khuynh Thành vội vàng nhìn về phía phương hướng Thần Điện.

Lúc này mới chú ý tới trước đại môn, chẳng biết lúc nào xuất hiện một lão giả mặc bát quái bào.

Trên người lão giả chảy xuôi khí tức làm cho người cảm thấy bình thản.

- Tiền bối.

- Tiền bối.

Hai người Diệp Hạo cung kính hành lễ.

Lão giả trên dưới đánh giá hai người một chút, nói.

- Hai người các ngươi đi theo ta.

Diệp Hạo cùng Bạch Khuynh Thành liếc mắt nhìn nhau một cái rồi theo lão giả kia tiến nhập Thần Điện.

Sau khi vào đây, trong mắt hai người tràn đầy chấn kinh.

Bởi vì bên trong Thần Điện đâu đâu cũng có tường đổ, cỏ xanh tiên hoa hai bên đường đã sớm khô kiệt, toàn bộ Thần Điện cho bọn hắn cảm giác rách nát.

- Tiền bối, làm sao lại thế này?

Bạch Khuynh Thành không nhịn được hỏi.

- Toà Thần Điện này cũng đã kiên trì quá lâu, thời gian còn lại của nó không còn nhiều nữa.

Lão giả nhìn Bạch Khuynh Thành nói:

- Nếu qua tiếp một đoạn thời gian nữa sẽ sụp đổ tan rả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận