Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1938: Ra Tay Đánh Nhau

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Còn nhớ rõ Dược Thủy giúp các ngươi tăng lên tiềm lực và tư chất không?

Lão giả nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Hạo và Bạch Khuynh Thành, cười hỏi.

- Lão sư, ý của ngươi là bên trong viên năng lượng cầu này chứa Dược Thủy trân quý kia?

Bạch Khuynh Thành nuốt nước miếng một cái.

- Đúng vậy.

Lão giả nói tiếp:

- Vì vậy, các ngươi nên biết viên năng lượng cầu này trân quý cỡ nào.

- Lão sư, ngươi ở Thần Vực có chuyện gì chưa làm xong không?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Năm đó ta dưới cơ duyên xảo hợp đi tới Hỗn Độn, nếu ngươi hỏi ta vẫn có chuyện gì chưa làm xong thì chờ đến Thần Vực, sau khi đứng vững gót chân thì xin các ngươi trông nom một chút Tiêu gia của Mộc Lan Tinh.

Lão giả trầm ngâm một chút nói.

- Ta nhớ kỹ.

Diệp Hạo trịnh trọng gật đầu.

Lão giả vui mừng.

- Bây giờ ta đưa hai người các ngươi ra ngoài.

Lão giả vừa nói tới đây, Bạch Khuynh Thành ngượng ngùng nói:

- Lão sư, trước khi đi ngươi còn có đồ vật gì muốn tặng cho ta hay không?

Sắc mặt Diệp Hạo lập tức đen lại.

- Sao ngươi có thể nói như vậy?

Vẻ mặt Diệp Hạo bất thiện nhìn Bạch Khuynh Thành.

Bạch Khuynh Thành quá đáng rồi.

Sao nàng có thể làm vậy?

Đây không phải chặn đường ăn của hắn à?

Không nói đạo nghĩa!

Lão giả cũng giật mình, tiếp theo nở nụ cười:

- Thần Điện cũng hóa thành tro bụi, ta nào có đồ vật gì?

- Lão sư, ta có một khối Thần Kim.

Bạch Khuynh Thành móc ra một khối Thần Kim.

- Ngươi muốn ta hỗ trợ luyện chế Thần Linh pháp chỉ?

Lão giả lập tức hiểu được.

- Ta đây không phải muốn lưu lại tưởng niệm sao?

Bạch Khuynh Thành nói tới đây, gương mặt cũng không khỏi đỏ lên.

Trên mặt lão giả lộ ra vẻ thương cảm:

- Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.

Lão giả nhận lấy khối Thần Kim trong tay Bạch Khuynh Thành, nó rất nhanh hóa thành một tấm bùa, tiếp theo lão khắc từng đạo Thần Văn lên đó.

Đợi đến khi khắc xong thì tấm bùa này tràn ngập ra chấn động ngập trời.

- Ba động này…

Diệp Hạo vì đó biến sắc.

Hắn phát hiện trận ba động này có thể so với Tứ Phương Thần Thú luyện chế thủ hộ quyển trục!

- Hi vọng tấm pháp chỉ này có thể che chở cho ngươi.

Nghe câu này, Bạch Khuynh Thành ngây ngẩn cả người.

Nàng không muốn thủ hộ pháp chỉ.

- Lão sư , ta muốn một tấm công kích pháp chỉ.

Bạch Khuynh Thành nhăn nhó biểu đạt ý đồ của mình.

- Đồ ngốc, tấm pháp chỉ này cả công lẫn thủ.

Lão giả cười nói.

Nói tới đây, lão giả lại nói:

- Giờ không có việc gì nữa chứ?

- Lão sư, ta cũng muốn giữ lại một phần tưởng niệm.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút vẫn nói.

Loại cơ hội này rất nhiều sao?

Không nhiều!

Bỏ lỡ lần này thì không biết phải bao lâu mới gặp được?

- Trong tay của ngươi có Thần Kim sao?

- Có.

Diệp Hạo lấy một khối Thần Kim lớn chừng quả đấm.

Tròng mắt Bạch Khuynh Thành lập tức đỏ lên.

- Cái này cho ta.

- Nghĩ cũng đừng nghĩ.

- Ta mua.

- Không bán.

Thần Kim loại này là chiến lược tài nguyên, ai sẽ bán?

Lão giả có chút choáng váng.

Ý của lão là bảo Diệp Hạo đưa mình một khối Thần Kim nhỏ.

Nhưng ai có thể ngờ Diệp Hạo lại đưa một viên lớn chừng quả đấm.

Khối Thần Kim này có thể luyện chế ba tấm bùa.

- Đợi sau khi luyện chế Thần Linh pháp chỉ thì cho ta một tờ, có được hay không?

Bạch Khuynh Thành đáng thương nói.

- Ngươi đoán xem.

Diệp Hạo đáp lời.

- Vậy xem như sính lễ có được hay không?

Diệp Hạo có một loại cảm giác nhức trứng.

Một nữ hài tử nên nói ra lời này à?

Lão giả giao ba tấm Thần Linh pháp chỉ cho Diệp Hạo, sau đó nói:

- Tưởng niệm như vậy đủ chứ?

- Ta cảm thấy còn chưa đủ.

Diệp Hạo lấy lại móc ra một khối Thần Kim.

Lão giả hết hồn.

Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.

Ngươi nghe không hiểu sao?

Bạch Khuynh Thành cũng chịu không nổi mà đánh tới Diệp Hạo.

Hai tay Diệp Hạo nhẹ nhàng đẩy nàng lui lại.

Bạch Khuynh Thành vừa muốn động đậy mới phát hiện toàn thân bị giam cầm.

- Thời Gian Áo Nghĩa.

Sắc mặt Bạch Khuynh Thành đại biến.

Lần trước Diệp Hạo chỉ vận dụng lực lượng thời gian.

Lực lượng thời gian này nàng cũng có tiếp xúc đến!

Bởi vì cường giả Bán Thần cũng sẽ chạm đến loại này.

Nhưng mà bất kể như thế nào, Diệp Hạo cũng không thể vận dụng được Thời Gian Áo Nghĩa chứ!

- Đàng hoàng đợi cho ta.

Diệp Hạo lườm Bạch Khuynh Thành một cái.

Bạch Khuynh Thành nhìn chằm chằm Diệp Hạo lập tức dẫn nổ Huyết Mạch trong cơ thể, ngay lập tức, từ trong cơ thể của nàng xông ra một đạo lực lượng bá đạo, đạo bá đạo chi lực này xé rách Thời Gian Lĩnh Vực.

- A, sao ngươi có thể lĩnh ngộ Thời Gian Áo Nghĩa?

Bạch Khuynh Thành vừa vọt tới trước mặt Diệp Hạo lại bị Diệp Hạo dùng Thời Gian Áo Nghĩa bức lui.

- Bây giờ ta không có tâm tư cùng ngươi thảo luận vấn đề này.

Diệp Hạo nói tới đây, nhìn về phía lão giả.

- Lão sư, ta và người chỉ ở chung chưa tới một tháng, nhưng mà ta sớm xem người là ngọn đèn soi sáng đường cho ta.

Lão giả nhìn Diệp Hạo thật sâu.

- Ngươi lại lĩnh ngộ Thời Gian Áo Nghĩa.

- Trùng hợp thôi.

- Không phải ai cũng có tư cách lĩnh ngộ nó đâu.

Lão giả khẽ lắc đầu:

- Thôi được, ta sẽ lấy ra toàn bộ tinh thần giúp ngươi tế luyện một tờ pháp chỉ.

Lão giả bắt đầu luyện hóa Thần Kim Diệp Hạo đưa cho.

Khối Thần Kim dần dần hòa tan trong tay lão.

Đợi đến khối Thần Kim này hoàn toàn luyện hóa, lão vẫn không dừng lại mà vẫn tiếp tục luyện hóa.

- Lão sư, ngươi đang chiết xuất tinh chất hả?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Không tinh luyện lá bùa hoàn toàn không chống được Thần văn của ta.

Lão giả khẽ gật đầu.

Lão giả liên tục chiết xuất rồi mới ngưng hóa thành một tấm bùa.

Sau đó lão bắt đầu khắc từng bút Thần Văn lên trên.

Mà trong quá trình khắc ấn, thân ảnh lão giả dần dần trở nên mờ nhạt.

Chuyện này làm cho Bạch Khuynh Thành càng thêm nóng mắt.

Không nghi ngờ chút nào, uy lực tấm Thần Linh pháp chỉ này sẽ vượt xa tấm pháp chỉ trong tay nàng.

Bạch Khuynh Thành rất muốn.

Nhưng nàng biết Diệp Hạo chắc chắn sẽ không cho mình.

Tấm Thần Linh pháp chỉ này cho dù bên trong Thần Vực cũng có thể làm một lá bài tẩy!

Khi lão vẽ xong một nét cuối cùng, toàn thân đã tiếp cận trạng thái tiêu tán.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo trịnh trọng tiếp nhận:

- Đa tạ lão sư.

Sắc mặt lão giả hiện vẻ mệt mỏi.

- Ta phải đi rồi.

Ánh mắt hắn lộ ra vô tận vẻ tưởng nhớ.

Diệp Hạo và Bạch Khuynh Thành đứng tại chỗ thật lâu mới quyết định rời đi.

- Diệp Hạo, chúng ta thương lượng một chút đi.

Bạch Khuynh Thành nhìn Diệp Hạo, chân thành nói.

- Ngươi.

- Ngươi nhất định phải cho ta một tờ Thần Linh pháp chỉ.

Bạch Khuynh Thành trầm giọng nói:

- Ta có thể không cần tấm cuối cùng trân quý kia.

- Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên mỗi người đi một đường.

Diệp Hạo đi về phía cửa hang.

- Diệp Hạo.

Thân hình Bạch Khuynh Thành lóe lên ngăn cản Diệp Hạo.

- Bạch Khuynh Thành, ngươi ngăn không được ta dâu.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Vậy không bằng thử một chút.

Bạch Khuynh Thành lạnh lùng hừ một tiếng.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động ba đạo thần hồn Phân Thân xuất hiện bên cạnh hắn.

- Ngăn nàng lại.

Diệp Hạo hạ lệnh cho thần hồn phân thân của mình.

Ba đạo thần hồn Phân Thân của Diệp Hạo vừa muốn phi độn thì bị ba đạo kinh khủng thần niệm khóa chặt.

- Đối thủ của các ngươi là ta.

Vừa dứt lời, bên cạnh Bạch Khuynh Thành cũng xuất hiện ba đạo thần hồn Phân Thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận