Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1945: Cổ Thú

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Ta có thể nâng cô lên thành thập nhất.

Diệp Hạo thấp giọng nói.

Con ngươi Tử Đế không khỏi co rụt lại.

- Ngươi nói cái gì?

- Đến lúc đó lực chiến đấu của cô cũng sẽ tăng lên một đoạn, ta nghĩ đến lúc đó quét ngang cấm địa cũng không vấn đề.

Diệp Hạo nói tiếp:

- Còn nữa, nếu cô lo lắng, ta cũng sẽ tăng tiềm năng của Thạch Nam lên thập nhất.

Thạch Nam trừng lớn hai mắt.

Diệp Hạo nói cái gì?

Muốn tăng nàng lên cấp thập nhất?

Hắn xác định không nói đùa?

- Có cô và Thạch Nam đều là thập nhất Thiên tài, ta nghĩ các đại Cấm Địa có tạo phản cũng không làm ra trò trống gì?

Diệp Hạo cười nói.

- Ngươi xác định không phải đang đùa?

Tử Đế cảm thấy cần phải hỏi chuyện này rõ ràng.

- Bộ ta giống như đang đùa à?

Diệp Hạo mỉm cười hỏi lại.

Tử Đế hít vào một hơi thật sâu.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Trong cơ thể ta và ngươi chảy xuôi cùng một Huyết Mạch.

- Cấm địa Quang Minh Vực và Thái Hành Vực có phải do ngươi quét ngang?

- Nói đúng hơn là người sau lưng ta quét ngang.

- Thần?

- Cho dù bên trong Thần Cảnh cũng không phải kẻ yếu.

Diệp Hạo nói tới đây, dừng một chút.

- Nhưng mà trạng thái vị kia không được tốt, giờ vẫn đang chữa thương.

Tử Đế nhịn xuống kinh đào hải lãng trong lòng, hỏi tiếp.

- Vị kia lúc nào mới khôi phục?

- Còn phải mấy chục năm nữa.

- Vậy ngươi còn muốn giết thiên tài các tộc?

- Ta muốn biết nếu ta trong Cấm Địa giết hết thiên tài các tộc thì cường giả bên họ có xuất thủ không?

- Sẽ không.

- Tại sao?

- Bởi vì trong Cấm Địa có một tồn tại cực kì khủng bố, hắn không cho phép một Tộc nào phá hư quy tắc.

- Là ai?

- Một Cổ Thú không biết tên họ, cho dù Đệ Tam Cảnh cũng không đủ nhìn, đã từng có một Thần Linh muốn thu phục nó, kết quả lại bị Cổ Thú này đánh chết tại chỗ.

- Thần Linh cũng bị đánh chết?

Diệp Hạo giật mình.

- Ừm.

- Xem ra Phiêu Miểu Đại Lục không đơn giản.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ nói.

- Ngươi trong cấm địa giết tất cả Tu Sĩ cũng không quan trọng, vấn đề là đến lúc đó chúng ta có thể cầm Tinh Thạch rời đi không?

Tử Đế cảm thấy có cần phải nói cho Diệp Hạo vấn đề này.

- Đến lúc đó ai ngăn cản ta giết kẻ đó?

- Ngươi ——?

- Cô không cần triệu tập Nhân tộc cường giả, đến lúc đó một mình ta có thể giết hết.

- Ngươi muốn ... làm như thế nào?

- Ta có thủ đoạn Thần Cảnh.

Tử Đế trầm ngâm một chút nói:

- Vậy ta sẽ bảo các thế lực lớn của Nhân Tộc làm tốt phòng thủ.

- Ừm.

Diệp Hạo và Tử Đế mật đàm thì cường giả các tộc cũng chú ý đến hắn.

- Vị này là ai?

- Đặc Sính Đạo Sư của Thánh Đức Thư Viện - Diệp Hạo.

- Vị này đặt chân đến Bán Thần Cảnh sao?

- Không cảm nhận được ba động Bán Thần Cảnh trên người hắn.

- Tiên Vương 12 Chuyển.

- Vị này khẳng định đặt chân đến Tiên Vương Mười Hai Chuyển, nếu không cũng không thể đánh bại Vương Phá Thiên.

- Nhân Tộc muốn quật khởi rồi à?

- Tóm lại gặp được vị này thì nên tránh lui.

- Không cần phải động thủ với hắn.

Theo thời gian trôi qua, Tu Sĩ chú ý Diệp Hạo ngày càng nhiều.

Mà một số thanh niên thiên tài nhìn Diệp Hạo, trong mắt lộ ra chiến ý sáng rực.

Diệp Hạo lại ngay cả tâm tư đáp lại cũng không ó.

Tiên Vương 12 Chuyển?

Mình còn chưa đặt chân đến cảnh giới này đâu đó.

Nhưng hắn tùy thời có thể tiến lên cảnh giới này.

Lúc này, Vương Phá Thiên được một Đạo Sư nâng đỡ đứng lên, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chợt hắn nhanh chân đi đến trước mặt Diệp Hạo:

- Diệp Hạo, cho ta một chút thời gian, ta sẽ đánh bại ngươi.

- Bằng ngươi?

Diệp Hạo trào phúng nói.

- Ngươi bất quá chỉ chiếm tu vi tiện nghi, nếu ta đoán không lầm tu vi của ngươi cách Bán Thần chỉ còn một đoạn.

Vương Phá Thiên nhìn chằm chằm Diệp Hạo lạnh giọng nói:

- Ta trước đó còn nghĩ ngươi tại sao không dám khiêu chiến ta, giờ nhưng lại dám xuất hiện trước mặt, hóa ra vì tu vi của ngươi tăng lên.

- Ngươi vui vẻ là được.

Diệp Hạo liếc Vương Phá Thiên một chút.

Vị này thật cho rằng mình tìm lý do!

- Ngươi có ý gì?

Vương Phá Thiên nổi giận.

- Ngươi không nhìn ra à?

Diệp Hạo giơ tay lên.

- Ngươi cút xa ra một chút cho ta, nếu không ta đánh ngươi nữa đó.

Vương Phá Thiên vô ý thức lui về phía sau mấy bước , đến khi ý thức được Diệp Hạo chỉ làm động tác thì trong mắt lộ ra vẻ khuất nhục.

- Diệp Hạo, ngươi dám khi dễ ta.

- Loại rác rưởi như ngươi, ta khi dễ ngươi thì thế nào?

Diệp Hạo khinh bỉ nhìn hắn.

Rác rưởi!

Nghe hai chữ này, Vương Phá Thiên nổi giận.

- Diệp Hạo, ngươi cuồng cái gì, chờ tu vi của ta tăng lên Tiên Vương 12 Chuyển, có bản lĩnh ngươi lại khiêu chiến ta.

- Cho tới nay ta cũng cảm thấy ngươi cuồng, nhưng giờ ta còn phát hiện ngươi rất ngu ngốc nữa.

Diệp Hạo nhìn Vương Phá Thiên thản nhiên nói.

- Ngươi không phải muốn tìm lý do thuyết phục mình sao? Nhưng ngươi tự nghĩ là được, cần gì phải buộc ta tin điều đó chứ?

- Không có ý tứ gì hết, tu vi của ta là Tiên Vương 11 Chuyển thôi.

Cả người Vương Phá Thiên run lên.

Hắn lộ vẻ mặt khó tin nhìn Diệp Hạo.

- Làm sao có thể?

Diệp Hạo thì nhìn về phía xa.

Nơi xa, một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt hắn.

- Mỗi Tu Sĩ đều có được một lệnh bài, trên lệnh bài này có điểm tích lũy ban đầu là không, mỗi khi đánh giết một đối thủ sẽ được cộng một điểm tích lũy, đồng thời điểm tích lũy của đối thủ cũng sẽ cộng vào lệnh bài của ngươi.

Đạo thân ảnh kia tướng mạo không rõ ràng, nhưng thanh âm của hắn lại tràn đầy vẻ tang thương.

- Lần này vẫn như trước đó, chỉ ban thưởng một trăm người đứng đầu.

- Tu Sĩ tham gia thí luyện tiến vào cấm địa.

Đạo thân ảnh kia nói tiếp.

- Chú ý, chỉ cần ngươi tiến vào cấm địa, trừ phi thí luyện kết thúc, nếu không không được ra khỏi.

Đạo thân ảnh kia vừa dứt lời, một Tu Sĩ đi vào cấm địa.

Tử Đế nhìn Diệp Hạo nói:

- Thạch Nam, Thiên Dật làm phiền ngươi phí tâm.

Lần này, Thánh Đức Thư Viện tổng cộng có năm học sinh tham gia.

Theo thứ tự là Diệp Hạo, Vương Phá Thiên, Du Phi, Thạch Nam, Thiên Dật.

Diệp Hạo và Vương Phá Thiên, Du Phi không hợp nhau, nửa đường có thể không giết chết hai người này đã không tệ lắm, muốn hắn ra tay trợ giúp bọn hắn thì đừng có mơ.

- Yên tâm đi, có ta bọn hắn sẽ không có việc gì.

Diệp Hạo đáp ứng.

- Chúng ta đi thôi.

Diệp Hạo nhìn về phía Thạch Nam và Thiên Dật.

Thạch Nam không có ý kiến gì.

Nàng vốn chuẩn bị đi theo Diệp Hạo.

- Đi theo ngươi thì ta không thể nghiệm được lần lịch luyện này.

Thiên Dật do dự một chút vẫn từ chối.

- Cũng tốt, sau khi vào cấm địa chúng ta sẽ tách ra.

Diệp Hạo có chút tán thưởng nhìn hắn.

Không phải ai cũng có dũng khí này?

Bởi vì xác suất tử vong trong thí luyện thực quá cao.

Thạch Nam do dự một chút rồi muốn khuyên nhưng lại bị Diệp Hạo ngăn cản.

Sau khi vào cấm địa, Diệp Hạo và mỗi Tu Sĩ đều được giao một cái lệnh bài.

- Nhất định phải treo lệnh bài lên hông các ngươi.

Đạo thân ảnh kia trầm giọng nói:

- Trong quá trình đánh nhau không cần lo lắng bị tổn hại.

- Tốt, giờ các ngươi có thể rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận