Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1949: Cự Tuyệt

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

-Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong đưa cho Thạch Nam một viên Băng Phách Chi Tâm

-Ăn vào sau đó ngươi sẽ lấy được Băng Phách Huyền Thể.

-Băng Phách Huyền Thể?

Thạch Nam giật mình kinh hô.

-Băng Phách Huyền Thể tuy không phải loại thể chất mạnh nhất nhưng cũng có thể tăng ngừa phòng của bản thân.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Ở Cửu Trọng Thiên, Băng Phách Huyền Thể còn có thể coi như hàng thượng đẳng, nhưng ở nơi có tu hành văn minh cao như Phiêu Miểu Đại Lục, Băng Phách Huyền Thể chỉ có thể coi không tệ.

Thạch Nam không có mảy may do dự ăn Băng Phách Chi Tâm vào. Sau đó, nàng liền cảm giác được nhục thân mình dần dần cường đại lên.

-Ngươi tu luyện Thần Thông tăng phúc chiến lực là gì ?

Diệp Hạo hỏi tiếp.

-Cửu Diệu Chi Thuật.

Thạch Nam nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời.

-Bây giờ tăng phúc nhiều nhất bao nhiêu?

-Bốn phần.

Tuyệt đối không nên xem thường bốn phần này.

Đến cảnh giới như Thạch Nam còn có thể tăng phúc bốn phần cũng đã không tệ lắm.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi giam cầm một sợi thần niệm trong Thức Hải điểm vào mi tâm nàng, nói:

-Đây là Tinh Bạo Chi Thuật, cảnh giới này của ngươi mà thi triển thì tăng phúc có thể đạt đến tám phần

Thạch Nam sắc mặt đại biến.

Tám phần?

Nếu trong tay có Tăng Phúc Chi Thuật này chẳng phải vượt xa trước kia sao?

-Cái này cho ta sao ?

-Cho ngươi thời gian nửa năm nắm giữ môn Thần Thông này.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

-Nửa năm? Chúng ta có thể lãng phí thời gian dài như vậy à?

Thạch Nam kinh nghi hỏi.

-Có phải ngươi quên trong tay ngươi có Thời Gian Tinh Thạch?

Diệp Hạo im lặng nói.

Thạch Nam lúc này mới như người trong mộng tỉnh lại.

Đúng vậy nha!

Trong tay mình còn có một viên Trung Phẩm Thời Gian Tinh Thạch mà!

Lúc Thạch Nam đang muốn sử dụng thì thấy đám người Linh Tuyên Nhi bên cạnh, đành lên tiếng.

-Các ngươi nếu không chê thì cùng sử dụng đi?

Bọn họ sao có thể cự tuyệt.

Đây chính là Thời Gian Tinh Thạch đó.

Tu hành nhiều hơn nữa năm cũng sẽ mạnh hơn một phần!

Thạch Nam lập tức lấy Thời Gian Chi Lực bao phủ mọi người vào bên trong, sau đó khoanh chân ngồi xuống cảm ngộ Thần Thông.

Lúc Thạch Nam cảm ngộ, thân ảnh Diệp Hạo nháy mắt biến mất, điều này khiến Linh Tuyên Nhi và những người khác đều tò mò.

- Hắn đi đâu?

- Không Gian Pháp Bảo.

- Ừm, nhất định là đi đến đó.

- Thiếu Chủ, ngươi trước đó có nghe qua tên Diệp Hạo chưa?

Một nữ tử nhìn Linh Tuyên Nhi dò hỏi.

-Căn cứ tư liệu công khai Diệp Hạo là Đặc Sính Đạo Sư của Thánh Đức Thư Viện, đã từng dùng một chiêu đánh bại đệ nhị chân truyền - Du Phi không ngóc đầu lên được, nhưng mà sau đó nghe tin hắn kiêng kị Vương Phá Thiên không dám hiện thân, nhưng mà bây giờ suy đi nghĩ lại việc hắn kiêng kị Vương Phá Thiên hơn phân nửa không phải thật.

Linh Tuyên Nhi trầm ngâm một hồi rồi nói điều mình biết.

Diệp Hạo đánh Vương Phá Thiên tàn bạo không có bao nhiêu Thế Lực nhìn thấy, bởi vậy tin tức này hiện tại rất nhiều Thế Lực cũng không biết.

Diệp Hạo đi tới Tiểu Thiên Địa sau đó ngồi trước mặt Đạo Bia, bởi vì hắn phát giác bản thân đã đến ranh giới đột phá, nhưng hắn đang liều mạng áp chế, hắn muốn lĩnh ngộ nhiều một chút tinh diệu của Tiên Vương 11 chuyển.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi đi qua.

Một tháng, Diệp Hạo không có đột phá.

Hai tháng, không có đột phá.

Ba tháng, cũng không đột phá.

Nhưng đến tháng thứ tư, Diệp Hạo rốt cuộc không áp chế nổi tu vi bản thân thuận lợi đặt chân Tiên Vương 11 chuyển.

Sau khi đến cảnh giới này, Diệp Hạo đã đi đến cuối con đường tại Tiên Vương cảnh cảnh, tu vi nếu có tăng lên thì phải tích lũy Pháp Lực trong thời gian dài.

Diệp Hạo cũng không ra khỏi Tiểu Thiên Địa, mà ở lại rèn luyện thêm cảnh giới .

Đến tháng thứ sáu, hắn hoàn toàn nắm vững cảnh giới bản thân mới đi ra.

Mới vừa ra khỏi Tiểu Thiên Địa, Diệp Hạo đã thấy Thạch Nam.

Thạch Nam đáng thương nhìn Diệp Hạo.

-Ta mới tu luyện tới cảnh giới Tiểu Thành.

Diệp Hạo chần chờ một chút, nói:

-Ngươi đi theo đến đây.

Thạch Nam tò mò theo Diệp Hạo đi tới trung tâm của Tiểu Thiên Địa.

-Ngươi dùng một sợ thần niệm ký thác lên mặt đạo bia là được.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Thạch Nam làm theo.

Sau một khắc, trong mắt nàng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

-Tại sao ta cảm giác hiểu biết đối với Tinh Bạo tăng lên?

-Tăng lên là được rồi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

-Ngươi lý giải Tinh Bạo rồi thì cũng có thể lĩnh ngộ Thần Thông khác, về phần ngươi nghĩ lý giải bao lâu thì lý giải bấy lâu, dù sao tiêu hao là Thời Gian Tinh Thạch của ngươi mà.

-Thật sao ?

Thạch Nam vội hỏi lại cho chắc.

Thạch Nam hiểu rất rõ đây là một phần cơ duyên to lớn cỡ nào.

Mặt Thạch Bia này có thể thông suốt được thần thông thì cho dù tiêu hết viên thời gian tinh thạch này cũng nguyện ý.

-Thật chứ.

Diệp Hạo gật đầu.

Thạch Nam cố gắng bình tâm lại.

Lúc Thạch Nam lĩnh ngộ Thần Thông thì Linh Tuyên Nhi có loại cảm giác khó hiểu .

Đã nói ba tháng mà?

Nhưng mà đã qua ba năm rồi?

Thời Gian Tinh Thạch lúc nào trở nên tầm thường đến vậy?

Lúc này Thạch Nam mở hai mắt ra.

-Qua bao lâu rồi ?

Nàng nhìn Diệp Hạo bên cạnh hỏi.

-Ba năm.

-Ba năm rồi à.

Thạch Nam ung dung nói.

Thời gian ba năm này, nàng trao chuốt những Thần Thông mình học được đồng thời hanh thông hết những vấn đề khó giải trong lúc tu hành, dù tu vi bản thân không tăng lên bao nhiêu nhưng Thạch Nam có cảm giác chiến lực bản thân tăng lên một phần.

-Hiện tại có lòng tin đánh bại Cốt Phi chưa?

Diệp Hạo hỏi.

-Có.

Thạch Nam cười hì hì đáp.

Lúc này nếu lại nói không có lòng tin chính cực kỳ không tín nhiệm bản thân.

-Đi thôi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Triệt hồi Thời Gian Lĩnh Vực, đám người Linh Tuyên Nhi xông tới.

-Thạch Nam, đã xảy ra chuyện gì ?

-Lúc Lĩnh ngộ Thần Thông quên mất thời gian.

Thạch Nam cười nói.

Chẳng lẽ Thạch Nam nói bản thân lĩnh ngộ trước mặt Đạo Bia?

Linh Tuyên Nhi lộ vẻ mặt hiểu thấu.

-Hiện tại lĩnh ngộ thế nào?

-Cũng không tệ lắm.

Thạch Nam cười đáp

-Hiện tại có thể đi đánh Cốt Phi.

Linh Tuyên Nhi chần chờ một chút lại nói

-Chúng ta có thể đi theo các ngươi không ?

-Không thể.

Thạch Nam còn không có nói cái gì thì Diệp Hạo đã cự tuyệt.

-Chúng ta chỉ muốn sống sót ở đây.

Khuôn mặt nhỏ của Linh Tuyên Nhi tức khắc sụp đổ.

-Chúng ta cam đoan sẽ không gây thêm phiền phức cho các ngươi.

-Diệp Hạo, hay dẫn các nàng đi theo đi?

Thạch Nam nói khẽ.

-Không thích hợp.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

-Vì sao?

Thạch Nam không hiểu.

-Ta nói không thích hợp thì không thích hợp.

Diệp Hạo không giải thích quá nhiều với Thạch Nam

-Được rồi, chúng ta đi thôi.

Thạch Nam nhìn thấy Diệp Hạo rời đi trên mặt lộ ra vẻ lực bất tòng tâm .

-Xin lỗi.

-Không có việc gì.

Con mắt Linh Tuyên Nhi đỏ bừng nói.

Nàng không nghĩ tới Diệp Hạo lạnh lùng vô tình như vậy. Chính mình cũng hạ thấp giá trị bản thân cầu xin hắn , nhưng hắn lại không chút do dự cự tuyệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận