Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1962: Còn Có Biện Pháp Thành Thần

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Thiên Côn tiếp nhận năng lực vượt xa Diệp Hạo tưởng tượng.

Dù hấp thụ 150 trị số dược dịch sau đó mà mặt vẫn không đổi sắc.

- Ngươi hiện tại cũng có thể xem như người nổi bật trong cửu cấp Thiên tài.

Diệp Hạo nói rồi cũng đưa cho Thiên Côn một cái Túi Càn Khôn.

- Ta hi vọng khi ta rời khỏi Phiêu Miểu Đại Lục, ngươi có thể độ kiếp.

Thần niệm Thiên Côn quét qua một cái, khắp khuôn mặt lộ vẻ kinh sợ.

Hắn không ngờ tới Diệp Hạo lại cho hắn 10 vạn Thần Thạch.

Con số này còn vượt qua Tử Đế.

- Có phải đã cho quá nhiều không?

Thiên Côn lập tức hỏi lại.

Thiên Côn hỏi như vậy khiến đám người Tử Đế nhìn sang, lần nhìn này khiến Tử Đế và Thánh Đức trợn tròn mắt.

- Ngươi đến Thần Vực chẳng lẽ không cần Thần Thạch?

Diệp Hạo cười nói.

Đám người Thiên Côn lúc này mới tỉnh từ trong mộng.

Diệp Hạo cân nhắc đến chuyện này?

- Diệp Hạo.

Thiên Côn nhìn Diệp Hạo, thần sắc có chút rung động.

Thứ Diệp Hạo cho hắn, giống như ân tái tạo.

- Ngươi thân là Yêu Tộc, lại thủ hộ Nhân tộc ta nhiều năm như vậy.

Thần sắc Diệp Hạo ngưng trọng nhìn Thiên Côn nói.

- Nhân tộc sẽ không quên cống hiến những năm này của ngươi.

Sắc mặt Thánh Đức, Tử Đế không khỏi thay đổi.

Bọn họ giờ mới biết tại sao Diệp Hao lại dành cho Thiên Côn nhiều như vậy.

Nguyên lai vì cống hiến của Thiên Côn khi đã thủ hộ Nhân tộc.

Trong mắt Thánh Đức lộ ra một chút áy náy, bởi vì Thánh Đức cũng không hề nghĩ đến chuyện này, nhưng một người ngoài như Diệp Hạo lại nghĩ đến.

- Cái tuổi này, tu vi như vậy, Tạo Hóa như vậy, vốn nên khinh cuồng, vốn nên tùy ý, vốn nên phách lối.

Thánh Đức cảm khái.

- Nhưng ta nhìn thấy lại một thiếu niên khiêm tốn hữu lễ, biết thiên thời, thế rõ tiến lui.

- Thật muốn biết người nào bồi dưỡng hắn đến tình trạng này.

Tử Đế thổn thức nói.

- Hắn không có sư tôn.

Thạch Nam lúc này nói, chờ mọi người đều nhìn về phía mình, thì nàng nói tiếp.

- Ta đã từng hỏi hắn vấn đề này, hắn nói có qua vài lão sư, nhưng sư tôn lại không có ai.

- Cũng đúng, nhân vật tuyệt thế như vậy, ai có thể có tư cách làm sư tôn hắn?

Tử Đế run lên một cái, chợt ung dung nói.

Trong mắt Thiên Côn chứa đầy nước mắt, trong lòng nóng hừng hực.

Những năm nay, hắn vì đi theo Thánh Đức làm tùy tùng, trên người đã sớm gắn mác phản đồ.

Thiên Côn không nói, không có nghĩa hắn không quan tâm.

Nhưng theo lấy mấy câu này của Diệp Hạo, Thiên Côn tức khắc cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Diệp Hạo không nói gì, mà nhìn về Tôn Thắng Nhân ở một bên.

- Lúc ta đến Phiên Miểu Đại Lục đã nhận nhiều chiếu cố từ ngươi, trước khi rời đi ta muốn đưa ngươi một phần trọng lễ.

Trái tim Tôn Thắng Nhân không khỏi chậm nửa nhịp.

- Cũng có ta?

Lúc hỏi ra câu này Tôn Thắng Nhân nói rất khó khăn.

- Bất quá ta không hi vọng ngươi hấp tấp độ kiếp quá sớm.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Cửu cấp Thiên tài như ngươi cũng có thể coi như một át chủ bài.

- Thọ nguyên ta còn dài, không cần thiết phải độ kiếp luôn.

Tôn Thắng Nhân còn tưởng rằng chuyện gì, chỉ là chuyện không cho hắn độ kiếp bây giờ thôi mà.

Tôn Thắng Nhân hiện tại vốn không có tâm tư độ kiếp a.

Nói xong Tôn Thắng Nhan xoa xoa đôi bàn tay tiến về phía trước.

- Ta nhớ hình như Tôn Đường Chủ là thất cấp Thiên tài, nhỉ?

Thoại âm Diệp Hạo khẽ chuyển nói.

- Cái này… đúng.

Tôn Thắng Nhân không hề ngại ngùng đáp.

- Ta không xác định ngươi ở Thất Cấp nào, bởi vậy muốn đảm bảo ngươi có thể đặt chân đến Thần Linh, ngươi cần hấp thu dược dịch ít nhất phải 280 trị số.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Tôn Thắng Nhân nói.

Sắc mặt Tôn Thắng Nhân không khỏi biến đổi.

Trước đó Thạch Nam hấp thu 210 đã không được, nhưng dưới sự trợ giúp của Diệp Hạo mới làm được.

Bản thân có thể sao?

- Cái này có di chứng gì không?

Tử Đế mở miệng hỏi.

- Nếu phá vỡ cực hạn, tinh thần nhiều khi sẽ có vấn đề.

Diệp Hạo đón nhận ánh mắt Tử Đế thản nhiên nói.

- Nói cách khác có thể thương tổn Bản Nguyên, sau khi Bản Nguyên bị đả thương, đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện độ kiếp.

- Vậy phải xử lý làm sao?

Tử Đế cau mày nói.

Nhìn tình huống trước mắt Tôn Thắng Nhất nhất định không kiên trì được.

Lỡ không đạt đến Cửu Cấp, những tài nguyên này há không phải lãng phí?

- Vẫn nên thôi đi.

Ánh mắt Tôn Thắng Nhân vùng vẫy một hồi vẫn khẽ thở dài.

Loại tài nguyên này trân quý cỡ nào, hắn không phải không biết.

Có thể nói không nắm chắc 100% cũng không nên thử nghiệm.

- Còn có biện pháp khác thành Thần.

Diệp Hạo cười một tiếng.

- Còn có biện pháp khác thành Thần?

Trong mắt Tôn Thắng Nhân tràn đầy thần sắc không thể tưởng tượng n.

Giờ khắc này đâu chỉ Tôn Thắng Nhân chấn kinh, đám người Tử Đế, Thánh Đức cũng kinh động.

Thành Thần đó nha?

Từ xưa đến nay cũng chỉ có một biện pháp thôi.

Làm sao đến phiên Diệp Hạo lại có mấy loại biện pháp đây?

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, một lệnh bài xuất hiện, lệnh bài lơ lửng trước mắt đám người phóng ra ba động tôn quý.

- Đây là cái gì?

Tôn Thắng Nhân theo bản năng cảm thấy đây là đồ vật bất phàm, nhưng dù hắn vắt hết óc cũng không biết đây là thứ gì.

- Thần Linh Quả Vị.

Lúc này Thánh Đức khiếp sợ nói.

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn Thánh Đức m

- Ngài cũng biết.

- Thần Linh Quả Vị gì?

Tử Đế tò mò hỏi.

- Chỉ có cường giả Thần Linh cảnh mới có loại đồ vật này.

Thánh Đức bình phục một chút, nói.

- Chiếm được Thần Linh Quả Vị ngươi sẽ có được toàn bộ cảnh ngộ của cường giả Thần cảnh đó, đồng thời bên trong Thần Linh Quả Vị ẩn chứa năng lượng giúp ngươi tăng tư chất cùng tiềm năng, khiến cho ngươi có thể thuận lợi đặt chân đến Thần cảnh.

- Vả lại Thần Linh Quả Vị cũng đại biểu cho Thiên Đạo tán thành ngươi, bởi vậy tương lai lúc ngươi độ kiếp sẽ không bị Thiên Đạo làm khó dễ.

Tôn Thắng Nhân rốt cục cũng nghe hiểu, bất quá hắn vẫn có vấn đề.

- Vậy người nào chiếm Thần Linh Quả Vị đều có thể đặt chân đến Thần Cảnh?

- Đúng vậy.

Thánh Đức gật đầu.

- Đã từng có một Kim Tiên vô vọng đạt đến Tiên Chủ cảnh chiếm được Thần Linh Quả Vị, sau đó không bao lâu đã độ kiếp chính đạo thành Chân Thần.

Tôn Thắng Nhân nghe được như thế nhìn Thần Linh Quả Vị trong tay Diệp Hạo, tròng mắt không khỏi sáng lên.

- Ngươi muốn cho ta Thần Linh Quả Vị?

Tôn Thắng Nhân nuốt nước bọt nói.

Diệp Hạo cười cười rồi đưa Thần Linh Quả Vị nhập vào thể nội Tôn Thắng Nhân.

Toàn thân Tôn Thắng Nhân cứng đờ, chợt cảm thấy trong cơ thể phát sinh biến hóa nho nhỏ.

- Loại biến hóa này sẽ kéo dài rất lâu.

Diệp Hạo nói xong đưa cho Tôn Thắng Nhân một Túi Càn Khôn.

- Cái này cho ngươi, để không phải bị nói bên nặng bên nhẹ.

Tôn Thắng Nhân quả quyết tiếp nhận.

Thần Niệm quét qua phát hiện bên trong có 1 vạn Thần Thạch.

- Sao chỉ có 1 vạn?

- Ngươi muốn ở Hạ giới chơi lâu à?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Bởi vậy cho ngươi nhiều Thần Thạch làm gì?

Nói đến đây thu liễm thần sắc trên mặt trịnh trọng nói.

- Có chuyện ta muốn nhờ ngươi.

Nghe vậy thần sắc trên mặt Tôn Thắng Nhân lập tức trở nên ngưng trọng.

- Ngươi nói.

- Giúp ta chiếu cố Hàn Môn.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Năm đó ta mang bọn họ ra khỏi Thái Hành Sơn Mạch, ta không muốn bọn họ bị kẻ khác khi dễ.

- Ngươi yên tâm, sẽ không đâu.

Tôn Thắng Nhân chém đinh chặt sắt đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận