Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1972: Xem Như Ta Cầu Ngươi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Tuyệt Đối Lĩnh Vực cũng có cực hạn.

Diệp Hạo phát hiện cực hạn của Tuyệt Đối Lĩnh Vực là 1000 tu sĩ có tu vi thấp hơn bản thân.

Điều đó khiến Diệp Hạo có chút bất mãn.

Bởi vậy Diệp Hạo nghĩ đến việc có thể tăng số lượng lên không.

Nghĩ như vậy, hắn máy móc khống chế từng nhóm Tiên Vương.

Không bao lâu Diệp Hạo khống chế được 10 nhóm một vạn người.

Một vạn Tiên Vương này đều chết trong tay đệ tử Thánh Đức Thư Viện.

Giờ khắc này, dù đệ tử Thánh Đức Thư Viện hay liên quân các Tộc toàn bộ đều hoảng sợ không nói nên lời.

Phải biết hiện tại liên quân các tộc cũng chưa tới 3 vạn.

Thế nhưng chưa tới được 10 lượt hô hấp, Diệp Hạo đã biến tướng đánh chết một vạn tu sĩ.

Bọn họ không biết Diệp Hạo vận dụng Thần Thông bực nào.

Thế nhưng bất kỳ Thần Thông gì cũng cần phải có Pháp Lực chèo chống.

Thần Thông này của Diệp Hạo có lẽ thuộc về phạm trù Thần Thuật, bởi vì chỉ có Thần Thuật mới có khả năng nghịch thiên như thế.

Nhưng Thần Thuật tiêu hao rất kinh khủng mà.

Diệp Hạo tại sao có thể liên tục sử dụng?

Ai có thể nói cho ta biết không?

Thạch Nam không xuất thủ mà ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo đang không ngừng xuất thủ.

Nàng vẫn luôn biết rõ Diệp Hạo rất mạnh, mà mạnh đến mức nào lại không rõ, nhưng khi nhìn thấy một màn này, nàng rốt đã hiểu được một chút.

Nàng biết rõ đây là Tuyệt Đối Lĩnh Vực.

Nàng cũng tu hành.

Khác biệt là nàng tu luyện không có cải tiến.

Dù không cải tiến nhưng nàng vẫn biết rõ Thần Thuật này tiêu hao kinh khủng bật nào?

Chính vì hiểu rõ nên nàng mới không thể tưởng tượng nổi.

Pháp lực Diệp Hạo chẳng lẽ hùng hồn đến một trình độ khó tin?

- Không đúng, vẫn không đúng, có chút khó.

Tu sĩ toàn trường không biết Diệp Hạo đắm chìm trong việc cải tiến Tuyệt Đối Linh Vực, mà hắn bất tri bất giác cũng đã chém giết hơn hai vạn Tiên Vương.

Đúng lúc này, một Bán Thần Đệ Nhị Cảnh bỗng nhiên vận dụng Cấm Kỵ Chi Thuật, tiếp lấy liền xé rách không gian nháy mắt xuất hiện trên người Diệp Hạo.

- Ta giết ngươi.

Phi Lạp Khắc Nhỉ đỏ hồng mắt quát.

- Không tốt.

Bạc Trưởng Lão trước đó quấn lấy Phi Lạp Khắc Nhỉ nhìn thấy một màn này, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Phi Lạp Khắc Nhỉ vận dụng Cấm Kỵ, một thân tu vi cũng đã tăng đến cực hạn Đệ Nhị Cảnh.

Khoảng cách tới Đệ Tam Cảnh chỉ có một đường xa.

Lúc này thì cho dù Bạc Trưởng Lão cũng chỉ có tạm lánh chín mươi dặm.

Nhưng vấn đề hiện tại, Phi Lạp Khắc Nhỉ lại đột nhiên tập kích Diệp Hạo.

Tâm thần Bạc Trưởng Lão đều run rẩy lên.

Diệp Hạo nếu như bị đánh chết, nàng muôn lần chết cũng khó trả hết tội lỗi!

- Diệp Hạo.

- Cẩn thận.

- Diệp Đạo sư cẩn thận.

Đệ tử Thánh Đức Thư Viện nhìn thấy Diệp Hạo gặp nạn, nguyên một đám nổi giận hô.

Tử Đế vừa muốn lách mình đi cứu lại bị mười mấy tôn Bán Thần vận dụng Cấm Kỵ Chi Thuật liều mạng ngăn cả.

Thánh Đức cũng bị mười mấy người ngăn cản.

- Bạc Trưởng Lão, ngươi cố ý hả?

Tôn Thắng Nhân bức lui một Bán Thần, gầm thét về phía bà.

Toàn thân Bạc Trưởng Lão run lên, trên mặt không có huyết sắc.

Bà thật không phải cố ý.

Nhưng hiện tại người nào tin tưởng?

Mắt thấy trường thương của Phi Lạp Khắc Nhỉ chuẩn bị đâm thủng trái tim Diệp Hạo, Diệp Hạo bỗng nhiên tỉnh lại.

Hai con mắt hắn toát ra thần mang kinh khủng, tiếp lấy một Đồng Lô rộng lớn vọt ra, đụng vào trường thương của đối phương.

Răng rắc!

Trường thương của Phi Lạp Khắc Nhỉ nháy mắt bị chấn vỡ, kinh khủng chấn động lan tràn đến cánh tay hắn, cơ bắp trên cánh tay hắn xoắn ốc nổ tung.

Phi Lạp Khắc Nhỉ cũng là một ngoan nhân.

Dù bị trọng thương, nhưng vẫn không có ý lui lại.

- Diệp Hạo, ta muốn đồng quy vu tận cùng ngươi.

Phi Lạp Khắc Nhỉ nói rồi toàn thân tuôn ra quang huy huyết hồng sắc.

Mắt thấy sắp tự bạo một đạo lực lượng thần bí bao vây toàn thân hắn.

Cỗ lực lượng này khiến cho Phi Lạp Khắc Nhỉ lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Sau một khắc bàn tay Diệp Hạo bóp vào cổ hắn.

- Muốn cùng ta đồng quy vu tận?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ngươi cũng xứng?

Nói đến đây, Đồng Lô từ phía trên phi xuống đánh Phi Lạp Khắc Nhỉ thành mảnh vỡ.

Diệp Hạo mang theo Đồng Lô sát khí bừng bừng nhìn cao thủ Thiên Sứ Tộc.

- Thiên Sứ tộc các ngươi nghĩ có thể lấn ta?

Nói đến đây Diệp Hạo ném Đồng Lô tới.

Vong hồn một Bán Thần Đệ Nhị Cảnh lại bay lên.

Giờ khắc này hắn cảm nhận được nguy cơ tử vong.

Hắn không hề nghĩ ngợi muốn thoát ra.

Nhưng đúng lúc này, trong Đồng Lô phun ra hàng vạn hà quang.

Những hà quang này khống chế hắn tại chỗ.

- Cái này… sao có thể?

Nhìn những hà quang này, trong mắt Bán Thần lộ ra thần sắc khó có thể tin được.

Thế này mà gọi hà quang gì?

Đây rõ ràng là Đại Đạo quang huy a!

Diệp Hạo sao chưởng khống nhiều Đại Đạo như vậy?

Theo một tiếng bịch vang lên, thân thể và linh hồn hắn bị đánh thành mảnh vỡ.

Toàn trường xôn xao!

- Bán Thần Đệ Nhị Cảnh đó.

- Chẳng lẽ Diệp Hạo đặt chân đến Bán Thần cảnh rồi à?

- Ba động của Diệp Hạo hiện tại vẫn còn Tiên Vương cảnh này?

- Dù Diệp Hạo là Thập Cấp Thiên Tài, cũng chỉ có thể chống đỡ Đệ Nhị Cảnh, làm sao có thể tùy tiện đánh chết như vậy?

- Ngươi đến giờ còn cảm thấy Diệp Hạo là thập cấp thiên tài hả?

- Không nhìn thấy thập cấp thiên tài của Thiên Sứ Tộc vừa đối mặt với Diệp Hạo đã bị giết à?

- Chẳng lẽ Diệp Hạo là thập nhất cấp?

- Thập nhất cấp chỉ đoán chừng, kém một cấp có chênh lệnh lớn như vậy à?

- Chẳng lẽ Diệp Hạo là thập nhị cấp Thiên Tài?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Vương Phá Thiên nhìn thấy một màn này, cả người cứng tại chỗ thật lâu không nói nên lời.

Trước đó hắn cảm thấy chỉ cần tu vi bản thân tăng lên thì có tư cách chống lại Diệp Hạo.

Thế nhưng đến giờ hắn mới biết được bản thân và Diệp Hạo chênh lệch lớn như thế nào.

Diệp Hạo mang theo Đồng Lô không ngừng mà đánh chết Bán Thần Thiên Sứ Tộc, không quá lâu đã giết sạch Đệ Nhất Cảnh, Đệ Nhị Cảnh.

- Diệp Hạo.

Lúc này, một đạo thanh âm đau thương vang lên trong tai hắn.

Diệp Hạo theo thanh âm nhìn về phía Ái Lệ Ti.

- Diệp Hạo, ngươi cũng đã giết quá nhiều.

Ái Lệ Ti cầu khẩn nhìn Diệp Hạo nói.

- Có thể thả các tướng sĩ Thiên Sứ Tộc ta rời đi không?

Diệp Hạo nhìn Ái Lệ Ti trầm mặc chốc lát.

- Ngươi có thể rời đi.

- Một mình ta đi thì có nghĩa gì?

Ái Lệ Ti nói trong mắt rơi xuống hai hàng nước mắt.

- Ái Lệ Ti, ngươi đi đi.

Nơi xa, Ái Mông nằm trên mặt đất, hắn bị trọng thương, hơn nữa còn bị giam cầm.

Thánh Đức Thư Viện sở dĩ không giết Á Mông bởi vì Ái Mông là Viện Trưởng Quang Minh Học Viện.

Giết một gia hỏa quyền cao chức trọng như vậy quá đáng tiếc.

- Không.

Ái Lệ Ti lắc đầu.

- Ái Lệ Ti, tinh nhuệ Thiên Sứ Tộc cũng đã hao tổn không sai biệt lắm, hiện tại Thiên Sứ Tộc có thể dựa vào chỉ có ngươi.

Ái Mông khổ sở nói.

- Thiên Sứ Tộc nếu không có ngươi, rất có thể sẽ trở thành thế lực nhị lưu.

Ái Lệ Tư vẫn lắc đầu.

- Ái Lệ Tư, ta hi vọng ngươi lấy tộc đàn làm trọng, coi như ta van cầu ngươi.

Ái Mông nhìn Ái Lệ Tư trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu, toàn thân Ái Lệ Tư run lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận