Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1977: Một Tảng Đá Lớn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Vẻ mặt Diệp Hạo không có bao nhiêu biến hóa.

Trong hỗn độn xuất hiện một khối đá không phải chuyện rất bình thường?

Nhưng ngay lập tức, sắc mặt hắn thay đổi.

Bởi vì vòng bảo hộ của Chiến Hạm lại bị đụng nát, tiếp theo tảng đá kia thân mật tiếp xúc với Chiến Hạm.

Bịch một tiếng, toàn bộ Chiến Hạm xoay vòng tròn bên trong Hỗn Độn.

Đợi đến khi ổn định trở lại, Diệp Hạo đi ra phòng điều khiển, nhìn thấy đầu Chiến Hạm xuất hiện một lỗ hổng lớn, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ khó tin.

- Đây con mẹ nó còn là tảng đá à?

Vẻ mặt Chúc Tích Quân bất an.

- Diệp Công Tử, có phải ta gặp rắc rối?

Chúc Thư Dung trừng Chúc Tích Quân một cái.

- Ngươi chơi cái gì không tốt? Nhất định phải điều khiển chiến hạm?

- Không phải do ta chưa từng lái thử sao?

Chúc Tích Quân ủy khuất đáp.

- Còn nói?

Chúc Thư Dung làm bộ muốn đánh Chúc Tích Quân.

Diệp Hạo ngăn cản.

- Có lẽ không phải chuyện xấu.

Tiếp theo Diệp Hạo thả người nhảy ra khỏi Chiến Hạm đi tới bên cạnh tảng đá.

Khi hắn vừa mới di chuyển nửa vòng, trong mắt đã lộ ra một tia sợ hãi lẫn vui mừng.

- Chủ nhân, nguyên một khối Hắc Kim.

Lúc này, Chiến Hạm Khí Linh nói.

- Lần này phát tài rồi.

Diệp Hạo cười to.

Lúc này, Chúc Thư Dung và tu sĩ Chúc gia cũng đi tới.

Khi bọn hắn nghe đây là một khối Hắc Kim thì không khỏi kinh trụ.

Hắc Kim ngoại trừ có thể luyện chế Bán Thần pháp chỉ ra còn có thể dùng làm pháp bảo Bán Thần.

Có thể nói Hắc Kim là một loại tài nguyên chiến lược.

Nếu cả khối đá này đều là Hắc Kim thì sẽ luyện chế bao nhiêu Bán Thần pháp chỉ?

Mười vạn hay tám vạn?

Diệp Hạo lấy khối Hắc Kim này từ chỗ Chiến Hạm tổn hại lấy ra, ngoài sau đó đoán chừng một chút, khối Hắc Kim này có thể luyện chế mười hai vạn Bán Thần pháp chỉ.

- Tích Quân, nói đi, muốn khen thưởng gì?

Tâm tình Diệp Hạo rất tốt.

Hiện tại, trên người của hắn chỉ có hơn tám mươi Bán Thần pháp chỉ.

Nhưng bây giờ, Bán Thần pháp có thể tùy tiện dùng.

- Ban thưởng gì Tích Quân cũng không muốn, có thể giúp Diệp Công Tử đã khiến Tích Quân rất vui vẻ.

Chúc Tích Quân nhìn Diệp Hạo nhẹ nói.

Đây là lời từ đáy lòng của cô.

Nếu không có Diệp Hạo, không nói đến sự trong sạch của mình, ba ngàn tộc nhân Chúc gia cũng sẽ chết trong tay Vân Ma.

- Nên thưởng ban thì phải ban thưởng.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút vung tay lên triệu hoán một chiếc chiến hạm Đệ Nhất Cảnh.

- Cho ngươi.

- A.

Chúc Tích Quân giật mình, chợt vội vàng nói.

- Cái này ——quá trân quý rồi.

Chiến hạm Đệ Nhất Cảnh, toàn bộ Thiên Mã Đại Lục không có bao nhiêu thế lực có được.

Lại càng không cần phải nói, chiến hạm này thuộc về cá nhân nàng.

- Cho ngươi thì nhận đi.

Diệp Hạo nói rồi đi tới chiến hạm.

- Chư vị cũng lên đây đi, ta cần chữa trị chiến hạm Đệ Nhị Cảnh một chút.

Đợi khi người Chúc gia đều lên chiến hạm Đệ Nhất Cảnh. Diệp Hạo vận chỉ thành kiếm viết lên chiến hạm ba chữ.

Tích Quân Hào!

- Diệp Công Tử.

Chúc Tích Quân nhìn ba chữ này, trong mắt tràn đầy mừng rỡ.

- Sau này chiếc Chiến Hạm này sẽ là của ngươi.

Diệp Hạo cười nói.

- Mấy ngày này ta ở đây tạm một chút.

- Diệp Công Tử, ngươi nói gì vậy chứ?

Chúc Tích Quân vội nói.

- Đây chính là nhà của ngươi.

- Ngươi lời nói này có ý nghĩa khác đó nha.

Diệp Hạo cười ha ha.

Chúc Tích Quân nghĩ nghĩ, chợt ý thức tới câu này thật có nghĩa khác, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ rực.

Diệp Hạo không đùa Chúc Tích Quân nữa.

- Tích Quân, ngươi tiếp tục điều khiển chiếc Chiến Hạm này, nhìn xem còn có thể lại đụng vào thứ gì hay không?

- A! Tốt.

Chúc Tích Quân nói rồi chạy tới phòng điều khiển.

Đến phòng điều khiển, một thân ảnh hư ảo xuất hiện bên cạnh nàng.

- Chủ nhân.

Chúc Tích Quân kinh ngạc nhìn đạo thân ảnh này.

- Ngươi gọi ta là chủ nhân?

- Vừa rồi Diệp Công Tử nói cho ta, sau này ngươi chính là chủ nhân của ta.

Chiến Hạm Khí Linh cung kính nói.

- Như vậy à, ngươi nói với ta các số liệu của chiến hạm đi.

Chúc Tích Quân bình phục một chút, nói.

Cô có một sở thích, chính là chơi Chiến Hạm.

Cô đã từng mua qua một chiếc Vương Cấp Chiến Hạm, nhưng chiếc Chiến Hạm đó đã bị Ma Tộc đánh nổ, hiện tại rốt cục lần nữa có được Chiến Hạm, hơn nữa còn là đỉnh cấp.

Ngay khi Chúc Tích Quân hiểu rõ các các số liệu, Diệp Hạo lại đi tới Tiểu Thiên Địa.

- Định Hải Châm, những năm này tu luyện thế nào?

Diệp Hạo hỏi.

- Cách Đệ Tam Cảnh cực hạn chỉ còn một bước.

Ánh mắt Định Hải Châm sáng rực đáp.

- Tiến cảnh có chút chậm so với trong tưởng tượng của ta.

Diệp Hạo vuốt cằm.

- Những năm này ta không tận lực tăng cao tu vi, phần lớn thời gian ta dành để cảm ngộ Thần Thuật.

Định Hải Châm ngượng ngùng nói.

Không cảm ngộ không được.

Định Hải Châm rất rõ ràng tình huống của mình.

Sau này, mình nhất định có thể đến được Thần Vực, nhưng mà với tư chất của hắn khi đến đó thì cũng chỉ hạng chót.

Vì vậy, Định Hải Châm mới liều mạng tu Luyện Thần Thuật, để khi đến Thần Vực cũng không trở thành gà yếu.

- Ngươi đi theo ta cũng được một đoạn thời gian rồi nhỉ.

Diệp Hạo nhìn Định Hải Châm nói.

- Bây giờ ta cho ngươi một lựa chọn.

- Ngươi nói xem.

Định Hải Châm ngồi nghiêm chỉnh nói.

- Lựa chọn thứ nhất chính là để tu vi của ngươi tăng lên như ngươi muốn.

- Còn lựa chọn thứ hai?

- Lựa chọn thứ hai chính là ta tiềm năng cho ngươi, để ngươi có thể đạt tới cấp độ Tại Thế Thần Linh, nhưng mà ngươi phải trấn thủ Viêm Hoàng Tông ba ngàn năm.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Tại Thế Thần Minh là gì?

- Tại Thế Thần Minh có nghĩa ngươi có thể đánh vỡ cực hạn trước mắt tiến một bước tiêu thăng, tới lúc đó, chiến lực của ngươi có thể sánh với Thần Linh chân chính.

Diệp Hạo chậm rãi nói.

Hai mắt Định Hải Châm lập tức phát sáng lên.

- Ta chọn cái thứ hai.

- Ngươi chọn cái thứ hai, nhưng mà ta phải cảnh cáo ngươi trước.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ngươi nói đi.

- Viêm Hoàng Tông sẽ cung cấp cho ngươi điều kiện tốt nhất, nhưng mà ngươi không được làm chuyện tổn thương đến Tông môn.

- Chuyện này đương nhiên.

- Những chuyện ngươi làm phải phù hợp lợi ích của Viêm Hoàng Tông, ngươi cũng không thể làm chuyện thương thiên hại lý.

- Chuyện này đương nhiên.

Sắc mặt Diệp Hạo hơi dịu đi một chút:

- Ba ngàn năm sau ngươi đặt chân đến Thần Vực, ta sẽ cho ngươi một phần cơ duyên.

Trên mặt Định Hải Châm lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Ngự hạ chi đạo, ân uy tịnh thi.

Thật ra, Diệp Hạo nhìn ra được Định Hải Châm là võ đạo tu sĩ thuần túy.

Loại người này chỉ cần có thể làm cho hắn nhìn thấy cơ hội đột phá, hắn chắc chắn sẽ không phản bội ngươi.

- Bây giờ, ngươi đặt hai tay trên quả cầu năng lượng này. Nhớ kỹ, lúc đặt tay lên ngươi sẽ cảm thấy thống khổ, nhưng không thể bỏ ra, nếu không đời này của ngươi cũng không thể tăng lên nữa.

Vẻ mặt Diệp Hạo ngưng trọng nói, Định Hải Châm thấy thế thì vội vàng gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận