Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2036: Bành Trướng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Trần Minh Huy cần sợ lão tổ Bạch Tê Ngưu tộc sao?

Đương nhiên là không.

Hiện tại hắn là cường giả Đệ Tam Cảnh hậu kỳ.

Lại tăng còn được tu luyện đỉnh cấp thần thông, bởi vậy cho dù Đệ Tam Cảnh cực hạn, hắn cũng có tự tin chống lại.

Nhưng cường giả cấp bậc này không nhiều.

Đừng nói Cửu Trọng Thiên, cho dù U Minh Đại Lục cũng không có bao nhiêu.

Con ngươi Bạch Văn co rụt lại.

Lời nói của Trần Minh Huy làm hắn ý thức đến một việc.

Đối phương căn bản không sợ bối cảnh của hắn.

Bất quá hắn không thể chờ chết.

- Ngươi nói đó?

Bạch Văn nhìn Trần Minh Huy nói.

- Ta nói.

Trần Minh Huy gật đầu.

Bạch Văn lấy từ trong ngực ra một khẩn cấp ngọc phù.

Mai khẩn cấp ngọc phù này bị xé rách thì thương khung ở Đông Hoa Đế Đô lóe lên tia sáng chói mắt, rất nhiều tu sĩ nhao nhao nhìn lại.

- Đây là khẩn cấp ngọc phù?

- Khẩn cấp ngọc phù của Bạch Tê Ngưu tộc?

- Ai dám động thủ với Bạch Tê Ngưu tộc thế?

- Trời mới biết.

Diệp Hạo thấy trên mặt Lôi Loan lộ ra vẻ bất an thì cười nói ra.

- Một mình Từ Minh Huy có thể trấn áp toàn bộ Bạch Tê Ngưu tộc, bởi vậy đợi chút nữa ngươi có nguyện vọng gì có thể nói với hắn.

Sắc mặt Lôi Loan không khỏi thay đổi.

- Lão tổ Bạch Tê Ngưu tộc là cường giả Đệ Tam Cảnh?

- Đệ Tam Cảnh cũng có tam lục cửu đẳng, ta có lẽ không phải cao cấp nhất, nhưng trấn áp Bạch Tê Ngưu tộc vẫn không có vấn đề.

Trần Minh Huy nhàn nhạt đáp.

Trong lòng Lôi Loan máy động.

Trần Minh Huy có ý gì?

Trần Minh Huy trong Đệ Tam Cảnh tiếp cận cấp bậc cao cấp nhất?

Làm sao có thể?

Bên người Diệp Hạo làm sao có thể có đỉnh cấp cao thủ bậc này?

- Không hứng thú đi cùng nhìn xem sao?

Diệp Hạo cười nói.

Lôi Loan gật đầu.

- Có chứ.

Nói rồi đuổi kịp bước chân của Trần Minh Huy.

Một đoàn người Trần Minh Huy rời đi sau đó Trần Thăng kích động hỏi.

- Diệp công tử, vị kia là đỉnh cấp cường giả bên trong Đệ Tam Cảnh?

Hỏi ra câu này, toàn thân Trần Thăng cũng đang run rẩy.

Túy Tiên Lâu hiện tại cũng đứng trước một vấn đề.

Chính là đi theo người nào?

Túy Tiên Lâu không phải không có nghĩ tới đi theo Viêm Hoàng Tông, nhưng Diệp Hạo cũng đã hơn trăm năm không hiện thân, vả lại Viêm Hoàng Tông những năm này phong sơn, tạm thời không có tiếp nhận thế lực bên ngoài.

Thế nhưng hiện tại nhìn thấy thực lực Trần Minh Huy, tâm tư Trần Thăng không thể tránh khỏi hoạt lược.

- Toàn bộ Tứ Trọng Thiên không có mấy người có thể đánh bại hắn.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Cực hạn cường giả Đệ Tam Cảnh.

Cấp bậc này không có mấy người.

Vả lại cho dù có cấp bậc này, chẳng lẽ còn sợ Trần Minh Huy đánh không lại.

Những năm này, thần thông Trần Minh Huy tu luyện không cái nào không đỉnh cấp cả.

Nghe được Diệp Hạo nói như vậy, trong lòng Trần Thăng lập tức tiêu tan nghi hoặc.

- Diệp công tử, Túy Tiên Lâu muốn đi theo người.

Trần Thăng là nhân vật số ba Túy Tiên Lâu.

Tâm tư của lão tổ hắn đã sớm mò thấy, nếu không như thế nào dám nói ra lời này?

- Ngươi kêu Trần Điển tới.

Diệp Hạo nhìn Trần Thăng một cái, nhàn nhạt nói ra.

- Diệp công tử, ngươi đợi chút.

Trần Thăng nói xong câu nói này thì vội vàng rời đi.

Tam Trọng Thiên!

Tổng bộ Túy Tiên Lâu!

Một thanh niên bịt mặt gõ bàn một cái nói.

- Trần Điển, kiên nhẫn của ta có hạn.

Nghe vậy Trần Điển đầu đầy tóc bạc đè nén lửa giận.

- Bất Lương Nhân, ta với đại ca ngươi là bạn vong niên.

- Nếu ngươi không phải bạn vong niên của Diệp Hạo, ngươi cảm thấy ta sẽ hòa hòa khí khí cùng ngươi nói chuyện như thế?

Bất Lương Nhân mấp máy bờ môi, khóe miệng lộ ra một vòng cười lạnh.

- Ngươi không sợ đại ca ngươi biết?

Trần Điển nhìn chằm chằm Bất Lương Nhân nói.

- Hắn biết thì như thế nào?

Bất Lương Nhân nhàn nhạt nói ra.

Sắc mặt Trần Điển không khỏi biến đổi.

Bất Lương Nhân không coi Diệp Hạo ra gì?

Nếu không như thế nào có thể nói như vậy?

Đúng lúc này, Trần Thăng xuyên qua đại bình chướng của hai thế giới giáng lâm đến đình viện.

- Lão tổ, tin tức tốt.

Nói đến đây Trần Thăng mới chú ý tới Bất Lương Nhân.

Nhìn thấy Bất Lương Nhân sắc mặt hắn tức khắc trầm xuống.

Thiên Sát Lâu mưu đoạt Túy Tiên Lâu, hắn như thế nào không biết?

- Tin tức tốt gì?

Trần Điển nhẹ giọng hỏi.

- Diệp công tử lúc này đang ở Túy Tiên Lâu của Tứ Trọng Thiên.

Trần Thăng lớn tiếng nói.

- Diệp công tử?

Trần Điển lẩm bẩm một cái, chợt ánh mắt sáng lên nói.

- Ngươi —— ngươi nói Diệp công tử bây giờ đang ở Tứ Trọng Thiên?

- Vâng, Diệp công tử nói muốn cùng Lão tổ ngài trao đổi một số công việc.

Trần Thăng ứng tiếng đáp.

Khuôn mặt Trần Điển không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ.

Trần Điển không phải không biết thời thế, hắn đã sớm nghĩ tới đi theo.

Nhưng hắn muốn đi theo một thế lực có thể đối xử tử tế với Trần gia.

Mà không phải một tổ chức sát thủ.

- Xin lỗi, ta muốn tiến về Tứ Trọng Thiên gặp Diệp công tử.

Trần Điển nhìn về phía Bất Lương Nhân chậm rãi nói ra.

- Vừa vặn ta cũng muốn đi nhìn đại ca ta một chút.

Bất Lương Nhân nói rồi thân hình biến mất ở nguyên địa.

- Không tốt.

Trần Thăng giật mình nói.

- Bất Lương Nhân đang muốn đi trước chúng ta.

- Đi mau.

Trần Điển biến sắc nói.

Việc này cũng không phải đùa giỡn.

Nó liên quan đến đến vận mệnh của Trần gia a.

Chỉ là tốc độ của Trần Điển nhanh như thế nào cũng không thể so với Bất Lương Nhân.

Diệp Hạo cùng Hồ Mị Nhi đang trong phòng thưởng thức trà thì không gian bốn phía bỗng nhiên vỡ ra, tiếp theo từ trong liệt phùng đi ra một đạo thân ảnh.

Thân ảnh này không phải Bất Lương Nhân lại là ai đây?

- Bất Lương Nhân.

Diệp Hạo để chén trà xuống, đứng lên cười hô.

Bất Lương Nhân nhìn thoáng qua Diệp Hạo, ánh mắt lập tức chuyển qua trên người Hồ Mị Nhi.

- Đại ca, vị này là ai?

- Thị nữ ta.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút đáp.

- Không bằng đưa nàng cho ta, thế nào?

Bất Lương Nhân nói câu nói này trên mặt lộ ra tà tính quang huy.

Diệp Hạo tức khắc trầm mặt xuống.

- Ngươi biết mình đang nói cái gì không?

- Làm sao? Tình nghĩa huynh đệ chúng ta so ra kém một đứa thị nữ?

Bất Lương Nhân hài hước nhìn xem Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Bất Lương Nhân nhìn một hồi, từ trên mặt bàn bưng chén trà lên thản nhiên nói.

- Nhìn thấy ngươi bành trướng có chút lợi hại nha.

- Năm đó ngươi ở Cửu Trọng Thiên hoành hành bá đạo bực nào? Ép tới thế hệ tuổi trẻ Cửu Trọng Thiên đều không ngẩng đầu lên được.

Bất Lương Nhân nhìn Diệp Hạo giễu cợt nói.

- Nhưng ngươi bây giờ thảm đến nỗi không đặt chân nổi đến Bán Thần cảnh a.

Bất Lương Nhân trào phúng Diệp Hạo cũng đúng tư.

Bởi vì hắn hiện tại cũng đã đặt chân Đệ Nhất Cảnh.

Phải biết toàn bộ Tứ Trọng Thiên hiện tại thế hệ tuổi trẻ đặt chân Đệ Nhất Cảnh đều không có bao nhiêu.

Đương nhiên Bất Lương Nhân không biết Diệp Hạo triển lộ tu vi hiện tại chỉ để khảo nghiệm hắn.

- Sau đó thì sao?

Diệp Hạo cười một cái, hỏi.

Lúc đầu cùng Bất Lương Nhân kết bái phẩm tính hắn vẫn được, thế nhưng theo thời gian đưa đẩy hắn lại càng biến chất.

Lúc trước Diệp Hạo đưa cơ duyên cho Bất Lương Nhân cùng Lâu Đông Phương, Diệp Hạo đã từng hỏi thăm qua hai người bọn hắn có Thời Gian Tinh Thạch không, kết quả Bất Lương Nhân lại nói Thiên Sát Lâu bọn họ không có.

Không có?

Có thể à?

Lừa gạt ai?

Thân làm tổ chức sát thủ ngang dọc Cửu Trọng Thiên không có Thời Gian Tinh Thạch?

Kỳ thật lúc ấy Lâu Đông Phương cũng nhìn ra, hắn cũng mịt mờ nhắc nhở Diệp Hạo một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận