Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2037: Bắt Giữ Thiên Sát

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Hiện tại cho ngươi một cơ duyên.

Bất Lương Nhân nói câu này trong mắt tràn đầy cao ngạo.

- Nói một chút?

Diệp Hạo cười híp mắt hỏi.

- Mang theo Viêm Hoàng Tông gia nhập Thiên Sát Lâu ta.

Bất Lương Nhân nói câu nói này trong lòng rất mong chờ.

Viêm Hoàng Tông có bay đại yêu nghiệt.

Tương lai trưởng thành sẽ thành bảy đại Bán Thần.

- Ngươi nghĩ Thiên Sát Lâu có năng lực này?

Diệp Hạo hài hước nhìn hắn.

- Lão tổ sáng lập ra môn phái Thiên Sát Lâu ta đã trở về từ trong hỗn độn.

Bất Lương Nhân vừa nói xong Diệp Hạo mới minh bạch tại sao Bất Lương Nhân đột nhiên hống hách như vậy?

- Thiên Sát?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Thực lực của lão tổ là Đệ Tam Cảnh hậu kỳ, cách Đệ Tam Cảnh cực hạn cũng chỉ có một đường.

Bất Lương Nhân dừng một chút nói. Tiếp

- Diệp Hạo, ta biết rõ Viêm Hoàng Tông có bảy đại yêu nghiệt, nhưng họ còn chưa trưởng thành, vả lại các đại thế lực cũng sẽ không cho phép bọn họ trưởng thành.

Diệp Hạo trầm mặc không nói.

- Dựa theo xu thế trước mắt khi Nhị Trọng Thiên phá toái thì yêu nghiệt Viêm Hoàng Tông dù kinh diễm cũng không có khả năng đặt chân đến Đệ Tam Cảnh.

- Lui một bước dù Viêm Hoàng Tông các ngươi xuất hiện Đệ Tam Cảnh lại như thế nào?

- Lão tổ các đại thế lực đều đạt đến Đệ Tam Cảnh trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí cực hạn.

- Những thế lực này tuyệt đối sẽ không cho phép Viêm Hoàng Tông các ngươi phát triển an toàn.

- Đừng cảm thấy hiện tại Viêm Hoàng Tông phong quang vô hạn, đó là bởi vì các đại thế lực không muốn phản ứng nó.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Ngươi phân tích không sai.

Bất Lương Nhân nói điểm ấy Diệp Hạo như thế nào không biết?

Nhưng các đại thế lực không biết Viêm Hoàng Tông có bao nhiêu át chủ bài?

Cái khác không nói chỉ riêng Thần Linh Pháp Chỉ, đã có thể làm các đại thế lực không dám xuất thủ.

Vả lại hiện tại Viêm Hoàng Tông so với trước đó cường đại đâu chỉ gấp 100 lần, có thể không chút do dự mà nói Viêm Hoàng Tông một tông có thể quét ngang toàn bộ Cửu Trọng Thiên.

- Ngươi cân nhắc thế nào?

Bất Lương Nhân nói câu nói này tựa hồ chắc chắn Diệp Hạo sẽ đáp ứng.

- Ta cự tuyệt.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Sắc mặt Bất Lương Nhân không khỏi biến đổi.

- Diệp Hạo, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

- Ta muốn biết ngươi cứ như vậy không quan tâm tình nghĩa huynh đệ sao?

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Tình nghĩa huynh đệ là thứ gì?

Bất Lương Nhân cười ha ha.

- Diệp Hạo, ta nên nói ngươi là tên ngốc, hay quá mức vô tri? Ta là người nào? Sát thủ! Sát thủ có mấy ai có lương tâm? Năm đó nếu không phải xem ngươi có giá trị, ngươi cảm thấy ta sẽ cùng ngươi kết bái anh em sao?

- Bất Lương Nhân.

Đúng lúc này một tiếng quát phẫn nộ vang lên.

Sắc mặt Bất Lương Nhân không khỏi thay đổi.

- Phong Nhược Cốc, ngươi làm sao ở đây?

Tiếng nói của Phong Nhược Cốc hắn làm sao có thể không nghe ra?

Một khắc sau, Bất Lương Nhân nhìn thấy Phong Nhược Cốc cùng Lâu Đông Phương từ trong tối đi ra.

- Lâu Đông Phương, ngươi cũng ở đây?

Bất Lương Nhân kinh nghi bất định nhìn Lâu Đông Phương nói.

- Bất Lương Nhân, không nghĩ đến ngươi là người như vậy?

Lâu Đông Phương trừng hắn quát lớn.

Bất Lương Nhân nhìn thoáng qua Lâu Đông Phương, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Hai người bọn hắn do ngươi mời đến?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

Bất Lương Nhân tới nơi này kêu gào thì Diệp Hạo đã mời Lâu Đông Phương cùng Phong Nhược Cốc từ trăm vạn dặm đến nơi này.

Phải biết Diệp Hạo hiện tại thực lực cỡ nào?

Nhị Cấp Tại Thế Thần Minh.

Mấy hơi thở đã có thể nhìn rõ ràng toàn bộ Tứ Trọng Thiên.

- Ngươi cảm thấy mời hai vị này đến đây hữu dụng không?

Bất Lương Nhân cười lạnh nói.

- Vô luận Lâu Đông Phương hay Phong Nhược Cốc, đều không có đặt chân đến Bán Thần cảnh.

Bất Lương Nhân có tuyệt đối tự tin có thể trấn áp ba người Diệp Hạo.

- Bất Lương Nhân, ngươi quá ngông cuồng.

Con ngươi Phong Nhược Cốc phát ra thần mang lăng lệ.

- Ta có vốn liếng ngông cuồng.

Bất Lương Nhân lườm Phong Nhược Cốc một cái, nhàn nhạt nói.

- Vốn liếng để ngươi ngông cuồng chính là Thiên Sát hả?

Diệp Hạo nói đến đây bên người xuất hiện một đạo thân ảnh già nua.

- Tuyên Quang ngươi đi bắt giữ Thiên Sát cho ta.

Diệp Hạo vừa nói vừa đưa phương vị của Thiên Sát cho Tuyên Quang.

- Bắt giữ?

Con ngươi Bất Lương Nhân co rụt lại.

Chữ này hàm chứa ý nghĩa gì, hắn rất rõ ràng.

Đồng cấp bậc muốn bắt đối phương căn bản không có khả năng, chỉ có tu vi cao hơn đối phương một cảnh giới mới có thể thôi.

Nhưng xác xuất thành công vẫn không cao.

Thiên Sát là cường giả Đệ Tam Cảnh hậu kỳ.

Diệp Hạo làm sao dám nói ra lời này?

- Tuân mệnh.

Tuyên Quang hành lễ với Diệp Hạo sau đó xé rách không gian rời đi.

- Diệp Hạo, ngươi đang làm cái quỷ gì thế?

Bất Lương Nhân nhìn chằm chằm Diệp Hạo, trầm giọng hỏi.

- Chờ một lát.

Diệp Hạo cười nói.

Bất Lương Nhân trầm mặc chốc lát thì đại thủ bắt tới Diệp Hạo.

Chỉ cần bắt được Diệp Hạo, thì có đường lui rồi.

- Cẩn thận.

- Cẩn thận.

Lâu Đông Phương cùng Phong Nhược Cốc kinh hô đồng thời xuất thủ ngăn cản Bất Lương Nhân.

Hai vị này vẫn đang âm thầm một mực cảnh giác Bất Lương Nhân.

- Cửu Dương Quyền.

Lâu Đông Phương vận dụng một môn quyền thuật cường đại, khi oanh ra không gian phía trước đều bị đốt, đáng sợ đến cực hạn.

Phong Nhược Cốc vận dụng phong vân kiếm.

Nhất kiếm xuất, phong vân động.

Trong tay Bất Lương Nhân mang theo một thanh chiến kiếm tinh tế, thân hình ở giữa không trung liên tục lóe lên ba lần, khi trở lại nguyên địa thì Lâu Đông Phương cùng Phong Nhược Cốc đồng thời bưng kín ngực, vừa rồi ngực bọn họ bị chiến kiếm của Bất Lương Nhân đâm xuyên qua.

- Thuấn Sát Chi Kiếm.

Lâu Đông Phương vừa áp chế kiếm ý trong thể nội vừa ngưng tiếng nói.

Thuấn Sát Chi Kiếm là kỹ thuật giết người đỉnh cấp của Thiên Sát Lâu.

Bất quá những năm nay không có bao nhiêu sát thủ học thành.

Ai có thể nghĩ tới Bất Lương Nhân luyện thành.

- Các ngươi hai Tiên Vương đỉnh phong có thể chống lại một tôn Đệ Nhất Cảnh như ta?

Bất Lương Nhân một mặt giễu cợt nhìn Lâu Đông Phương cùng Phong Nhược Cốc.

- Nói cho các ngươi biết, Bán Thần cảnh và Tiên Vương cảnh chênh lệch đến 10 lần, nói cách khác chỉ có 10 Tiên Vương đỉnh phong mới có tư cách tranh phong cùng Đệ Nhất Cảnh.

Nghe vậy, sắc mặt Lâu Đông Phương cùng Phong Nhược Cốc trở nên khó coi.

- Đại ca, ngươi đi trước.

Phong Nhược Cốc nhìn Diệp Hạo một cái, trầm giọng nói.

- Đúng vậy đại ca, hai chúng ta coi như không phải đối thủ của Bất Lương Nhân, nhưng kéo dài một hai vẫn không có vấn đề.

Lâu Đông Phương lúc này cũng nói ra.

- Không cần.

Diệp Hạo cười nói.

Ngay khi Phong Nhược Cốc cùng Lâu Đông Phương còn đang choáng váng, một đạo thân ảnh toàn thân tràn đầy máu tươi giống như một con chó chết rơi xuống gian phòng.

Khi Bất Lương Nhân thấy thân ảnh kia thì sắc mặt biến khó coi lên.

Một khắc sau Bất Lương Nhân vọt tới Diệp Hạo.

Không thể không nói tâm tính Bất Lương Nhân thật vững chắc, dù gặp sự tình bậc này, hắn cũng có thể trong thời gian ngắn nhất làm ra lựa chọn chính xác.

Bắt Diệp Hạo.

Chỉ có bắt Diệp Hạo mới có khả năng tranh ra một đường sinh cơ.

Hai con ngươi Diệp Hạo bỗng nhiên toát ra hàn mang băng lãnh làm sắc mặt Bất Lương Nhân nháy mắt thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận