Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2039: Toàn Bộ Bắt Tới

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Trầm mặc!

Lời Diệp Hạo nói đả kích hai người bọn hắn quá lớn.

Còn nữa, hai người bọn hắn còn có một loại cảm giác nguy cơ.

Phải!

Nguy cơ!

Bình thường thì xác suất những thế giới cường đại kia chinh phạt đến Cửu Trọng Thiên rất nhỏ.

Nhưng cũng có xác suất nhất định đúng không?

Đến lúc đó, có thể ngăn cản sao?

Đáp án là phủ định.

Tại trong lòng hai người bọn họ cũng đầy cảm khái.

Hai người bọn hắn ở Cửu Trọng Thiên lẫn vào còn không đâu vào đâu? Nhưng mà Diệp Hạo đã max cấp đi ra Cửu Trọng Thiên rồi.

Chênh lệch này cũng quá lớn.

Nhưng làm cho hai người may mắn chính là Diệp Hạo là đại ca của mình.

Diệp Hạo chắc chắn sẽ không bạc đãi bọn hắn.

- Đây là hai đoàn Bản Nguyên, cho các ngươi.

Diệp Hạo nói xong đưa hai đoàn Bản Nguyên phân biệt vứt cho Lâu Đông Phương và Phong Nhược Cốc.

Lâu Đông Phương và Phong Nhược Cốc giật nảy mình.

Đây là cái gì?

BẢN Nguyên của cường giả Đệ Tam Cảnh!

Diệp Hạo tùy tiện cho bọn họ.

- Đoàn Bản Nguyên này có thể làm cho tu vi các ngươi tăng lên Đệ Nhị Cảnh trong thời gian ngắn nhất.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

Lâu Đông Phương và Phong Nhược Cốc nếu là Đệ Nhị Cảnh thì có thể tăng lên Đệ Tam Cảnh.

Nhưng mà ai bảo hai vị này hiện tại là Tiên Vương 12 Chuyển thôi.

Đợi đến khi hai người bọn hắn đặt chân đến Đệ Nhị Cảnh Đỉnh Phong thì Bản Nguyên còn lại cũng không còn đủ dùng.

- Đại ca, có phải quá trân quý?

Phong Nhược Cốc nhẹ giọng hỏi.

Đoàn Bản Nguyên này Phong Nhược Cốc hắn muốn không?

Muốn!

Nhưng mà hắn quá rõ ràng giá trị của nó.

Khó mà đánh giá.

Trực tiếp bồi dưỡng một cường giả Bán Thần Đệ Nhị Cảnh.

- Cho ngươi thì cứ cầm đi.

Diệp Hạo trừng hắn một ái.

Phong Nhược Cốc trầm ngâm một chút hành lễ với Diệp Hạo:

- Đa tạ đại ca trọng thưởng.

Lâu Đông Phương cũng học theo biểu thị cảm tạ Diệp Hạo.

- Tiên Vương 11 Chuyển.

Lúc này, Diệp Hạo nhìn về phía Trần Điển vừa cười vừa nói:

- Xem ra những năm nay ngươi cũng đã gặp được một số kỳ ngộ.

- Ngũ Trọng Thiên vỡ vụn thì có được một gốc Dược Vương.

Trần Điển cung kính nói.

- Đoàn Bản Nguyên này cho ngươi.

Làm cho Trần Điển không ngờ, Diệp Hạo đưa đoàn Bản Nguyên thứ ba cho hắn.

- Diệp Công Tử.

Trần Điển kinh hãi.

Trần Điển căn bản cũng không có hi vọng xa vời đến việc Diệp Hạo sẽ đưa đoàn Bản Nguyên này cho hắn.

- Cầm đi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Cửu Trọng Thiên, ta nhìn thuận mắt vốn không có mấy người.

Trần Điển trầm ngâm một chút rồi quỳ một chân xuống.

- Diệp Công Tử, ta đại biểu Túy Tiên Lâu muốn đi theo ngươi.

- Một khi đi theo, không được phản bội.

Diệp Hạo nhìn Trần Điển nói:

- Suy nghĩ kỹ một chút.

- Đây là tự nhiên.

Trần Điển vội nói.

Bất kỳ thế lực nào đều xử cực hình đối với kẻ phản bội.

- Vậy đứng lên đi, ta đáp ứng.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Trần Điển vui mừng phấn khởi đứng lên.

Vừa rồi Diệp Hạo đã hiện ra thực lực khủng bố, hắn biết rõ nếu không phải có giao tình cũ với Diệp Hạo, hắn chưa đối phương sẽ tiếp nhận Túy Tiên Lâu.

- Trần Thăng ra mắt công tử.

Lúc này, Trần Thăng hành lễ với Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu đang định dời ánh mắt, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt sáng rực của Trần Thăng.

- Ngươi cái tên này.

Diệp Hạo cười ha ha.

Trần Thăng ngượng ngùng cuối đầu xuống.

- Trần Thăng.

Trần Điển trừng Trần Thăng một cái.

Diệp Hạo vô tình nói:

- Người gặp có phần, cũng không thể không ban thưởng cho ngươi nhỉ?

Diệp Hạo nói đến đây, vung tay lên bên cạnh hắn xuất hiện ba trăm thân ảnh.

Nhìn thấy những thân ảnh này, sắc mặt Lâu Đông Phương và Phong Nhược Cốc đều thay đổi.

Bởi vì bọn hắn trên người những tướng sĩ này cảm giác được nồng đậm nguy hiểm.

- Cùng cấp bậc.

Phong Nhược Cốc ngưng giọng nói.

- Sợ không kém gì chúng ta.

Lâu Đông Phương nhẹ gật đầu.

- Các ngươi theo Tuyên Quang bắt tất cả sát thủ Thiên Sát Lâu tới đây.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tuân mệnh.

Ba trăm vị thân ảnh đồng thời nói.

Đợi bọn hắn rời đi, Phong Nhược Cốc cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Đại ca, bọn hắn cũng là Tiên Vương Đỉnh Phong?

- Ừm.

Diệp Hạo gật đầu.

Phong Nhược Cốc hít một hơi khí lạnh.

Cho dù lại thực lực cường đại cũng không thể có ba trăm cường giả Tiên Vương Đỉnh Phong được?

- Diệp Hạo, ngươi muốn hủy diệt Thiên Sát Lâu chúng ta?

Cả người Bất Lương Nhân run rẩy nói.

- Năm đó ta đã cảnh cáo ngươi, không được tiếp nhận đơn hàng với nhân tộc, nhưng những năm nay các ngươi tiếp bao nhiêu, ta nghĩ ngươi rõ ràng hơn ta nhiều.

Ánh mắt Diệp Hạo lạnh như băng nhìn Bất Lương Nhân:

- Ngươi coi lời của ta như gió thoảng bên tai, vậy ta không thể làm gì khác hơn là thanh trừ khối u ác tính Thiên Sát Lâu này.

- Sát thủ Thiên Sát Lâu chúng ta nhiều không kể xiết, ngươi muốn thanh trừ triệt để căn bản không thể.

Bất Lương Nhân trầm mặc một hồi nói:

- Còn có, sát thủ chúng ta cũng có phương thức liên lạc đặc thù, chỉ cần đám các ngươi vừa bắt đầu thanh tẩy thì sát thủ bên kia sẽ trốn xa ngàn dặm.

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

Diệp Hạo thừa nhận lời nói của Bất Lương Nhân.

Tổ chức Giống Thiên Sát Lâu này, đường lui không có mấy ngàn cũng có mấy trăm a.

Nhưng cho dù như thế thì tất cả đều trong phạm vi thần niệm của Diệp Hạo cả.

Vì vậy, toàn bộ sát thủ Thiên Sát Lâu ở Tứ Trọng Thiên đều bị Diệp Hạo giam cầm trong phạm vi nhất định.

Muốn chạy?

Không có cửa đâu!

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Hạo lại nói ‘ngươi suy nghĩ nhiều’.

Tại sao Tại Thế Thần Minh có thể trấn áp một đại thế giới, chính là đạo lý này.

Lại càng không cần phải nói Diệp Hạo còn là Tại Thế Thần Minh cấp hai.

- Diệp Hạo, ngươi muốn Viêm Hoàng Tông của ngươi bị hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?

Trong lòng Bất Lương Nhân có bất an mãnh liệt.

- Ngươi biết Thiên Sát Lâu các ngươi có bao nhiêu sát thủ không?

Diệp Hạo nhìn Bất Lương Nhân nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt Bất Lương Nhân lập tức biến đổi.

- Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không ra tay với trí nhớ của ngươi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Bất kể như thế nào, ngươi và ta dù sao cũng từng là huynh đệ.

Nghe đến đó, Bất Lương Nhân thở dài một hơi.

- Vậy ngươi nói những lời này là ý gì?

Chợt Bất Lương Nhân lại nghĩ tới điều gì?

- Ta chỉ muốn cho ngươi chút nữa nhìn xem có phải người của ta đã mang tất cả sát thủ Thiên Sát Lâu các ngươi tới chưa?

Diệp Hạo chậm rãi nói.

Trái tim Bất Lương Nhân run lên.

- Thiên Sát Lâu chúng ta có rất nhiều chuẩn bị ở sau, người của ngươi căn bản làm không được.

Bất Lương Nhân đỏ mắt nói.

Từ điểm đó có thể thấy được Bất Lương Nhân còn có cảm tình đối với Thiên Sát Lâu.

Diệp Hạo không nói nữa.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Ước chừng khoảng một canh giờ sau, không gian bốn phía kịch liệt chấn động, tiếp theo Không Gian trong gian phòng tiếp tục mở rộng, rất nhanh đã khuếch trương hơn vạn lần.

- Đại ca, Không Gian khuếch trương của ngươi có hơi quá rồi?

Phong Nhược Cốc kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

Không Gian cho dù áp súc hay khuếch trương cũng có cực hạn.

Lấy thực lực bây giờ của Phong Nhược Cốc cũng chỉ có thể khuếch trương đến hơn trăm lần.

- Không nhìn thấy Không Gian ở đây còn chưa vững chắc à?

Diệp Hạo cười nói:

- Đây là Không Gian ta lâm thời mở rộng, chống đỡ không được bao lâu.

Nói đến đây, lần lượt từng thân ảnh xuất hiện bên trong Không Gian này.

Một vạn!

Mười vạn!

Trăm vạn!

Khi số Tu Sĩ trong Không Gian đạt đến 343 vạn 8 ngàn 642 thì không có Tu Sĩ chạy ra nữa.

Có thể nhìn thấy, trên người những Tu Sĩ này đều chảy xuôi khí tức âm lãnh của sát thủ, nhưng mà giờ này khắc này, khí tức hơn ba trăm vạn sát thủ này cũng rất đê mê. Nhìn những sát thủ này, sắc mặt Bất Lương Nhân trắng bệch không thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận