Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2050: Ta Phải Kêu Tỷ Tỷ Ngươi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Lúc này, một lão giả mặc cẩm bào xuất hiện bên người Đồng Lâm, mắt hắn nhìn phòng Diệp Hạo lộ ra sáng rực.

- Ngươi là ai?

- Đừng lấy thần niệm ngươi nhìn trộm ta.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Chọc giận ta, một ngón tay lão tử nghiền ngươi.

Lão giả cẩm bào tức khắc nổi giận.

- Ngươi có biết ta là ai không?

Thoại âm lão giả cẩm bào vừa rơi xuống uy thế ngập trời nháy mắt nổ tung, gần như tất cả tu sĩ giữa đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, lúc này bọn họ chỉ cảm thấy trái tim cũng bị nhấc lên.

- Vị này sao ta nhìn có chút quen mắt?

- Vị này là người trung hưng Đồng gia… Đồng Chiến Thiên.

- Đồng Chiến Thiên từ thời Thượng Cổ đã đạt đến Đệ Tam Cảnh, bất quá vị này không phải đã chết rồi à?

- Nghe nhầm đồn bậy mà thôi.

Đồng Chiến Thiên lạnh lùng nhìn phòng Diệp Hạo.

- Có bản lãnh ngươi dùng một ngón tay nghiền ta xem.

- Ngươi không sợ chết?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Lão tử không biết ngươi là ai. Nhưng ta đi tới ngày hôm nay, cũng không phải chỉ để dọa.

- Đệ Tam Cảnh trung kỳ là vốn liếng để ngươi phách lối?

Diệp Hạo nhìn Đồng Chiến Thiên chậm rãi nói.

- Chẵng lẽ còn chưa đủ?

Ánh mắt Đồng Chiến Thiên nóng bỏng nhìn Diệp Hạo.

- Vậy ngươi cứ trừng lớn mắt chó ngươi mà nhìn đi, lão tử có phải dùng một ngón tay thì có thể nghiền ngươi hay không.

Nói đến đây một ngón tay Diệp Hạo hướng về phía Đồng Chiến Thiên.

Ngón tay kia hướng về phía trước nhanh chóng to ra.

Đồng Chiến Thiên vừa muốn động thủ thì hoảng sợ phát hiện hoàn toàn bị khống chế.

Vô luận nhục thây hay thần hồn đều bị giam cầm.

Trong mắt hắn lộ ra hoảng sợ.

- Ngươi… ngươi.

Đúng lúc này ngón tay kia chỉ trên đầu hắn.

Răng rắc!

Hai đùi Đồng Chiến Thiên giống như gỗ khô héo lập tức phát toái, máu tươi chảy lan đầy đất.

Nhìn thấy một màn này, tu sĩ giữa sân đều có một loại cảm giác hoang mang.

Đồng Chiến Thiên là ai?

Tuyệt thế cường giả Đệ Tam Cảnh.

Thế nhưng bây giờ lại bị một ngón tay đối phương đả thương nặng.

Bọn họ cũng không phải mù, thấy thế nào cũng nhìn ra trước ngón tay này Đồng Chiến Thiên căn bản không có sức hoàn thủ.

- Tha mạng.

Mắt thấy lồng ngực chuẩn bị nghiền nát Đồng Chiến Thiên lập tức hô.

Hắn giật mình.

Vô luận như thế nào hắn đều không ngờ thế gian này còn có ngươi kinh khủng như vậy.

Ngón tay kia lập tức ngừng lại.

- Nhận thua?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Nhận thua.

Đồng Chiến Thiên cười khổ đáp.

- Tiền bối có công phu thâm hậu tạo hóa, Chiến Thiên xa xa không bằng.

- Vậy lăn đi.

Diệp Hạo thuận miệng nói.

Nếu kẻ khác nói ra lời này, Đồng Chiến Thiên hận không thể giết cả nhà hắn, thế nhưng Diệp Hạo nói thì ngay cả thần sắc bất mãn hắn cũng không dám có.

Đồng Chiến Thiên đáp ứng một tiếng vội vàng rời đi.

- Tuyết Trích Tiên, đêm mai ở đây ra sẽ tổ chức một đấu giá hội, đếu lúc đó ngươi có thể đến đây.

Nói đến đây, một phong thư mời hóa thành một vệt sáng lơ lửng trước mặt nàng.

Tuyết Trích Tiên đưa tay nhận lấy thư mời suy nghĩ một chút, hỏi.

- Không biết tiền bối và Nguyệt Quế Thánh Thụ có quan hệ gì?

- Nàng là tùy tùng ta.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Diệp Hạo nói ra câu này con mắt Tuyết Trích Tiên hung hăng co rụt lại.

Tùy tùng?

Phải biết tu vi gốc Nguyệt Quế Thánh Thụ vừa rồi hơn phân nửa đã đạt đến Đệ Tam Cảnh hậu kỳ.

Cấp bậc kinh khủng như vậy lại là tùy tùng của hắn.

Như vậy tu vi hắn phải mạnh cỡ nào?

Cực hạn cường giả!

Đúng rồi, chỉ có như vậy mới có thể chỉ một ngón tay mới trọng thương được Đồng Chiến Thiên.

Tuyết Trích Tiên bình phục một hồi, lại nói.

- Tiền bối, không biết ngươi có tiện tiết lộ ngày mai sẽ đấu giá thứ gì không?

- Hiện tại ta chỉ có thể nói cho ngươi biết ngày mai sẽ đấu giá một chiếc Đệ Nhị Cảnh Chiến Hạm, mà ngoại trừ Đệ Nhị Cảnh Chiến Hạm còn có những đồ vật trân quý hơn.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi, nói.

- Đồ vật còn quý hơn cả Đệ Nhị Cảnh Chiến Hạm?

Tuyết Trích Tiên giật mình.

- Chẳng lẽ Đệ Tam Cảnh Chiến Hạm?

Ánh mắt Hoa Tự Liên phát sáng lên.

Nếu có thể lấy được Đệ Tam Cảnh Chiến Hạm, đến lúc đó còn cần sợ Cửu Cung gia sao?

- Không phải Đệ Tam Cảnh Chiến Hạm.

Diệp Hạo nhìn Hoa Tự Liên thản nhiên nói.

Hoa Tự Liên không ngờ Diệp Hạo lại trả lời vấn đề của nàng.

Bởi vậy nàng trở nên có chút kích động.

- Hoa Tự Liên, ngày mai ta mượn dùng phòng đấu giá Đông Hoa Hoàng Triều các ngươi, có vấn đề gì không?

Diệp Hạo lại cười nói.

- Tiền bối nói chuyện này sao? Ngươi muốn dùng lúc nào thì dùng.

Hoa Tự Liên cười nói.

- Ta không thể không không mà dùng phòng đấu giá của các ngươi được. Như vậy đi, ngươi có thể đưa ra một điều kiện.

Diệp Hạo suy nghĩ một cái nói.

Thoại âm Diệp Hạo vừa rơi xuống tu sĩ toàn trường đều kinh động.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn nó cho Hoa Tự Liên nói ra một điều kiện?

Hoa Tự Liên nhìn thoáng qua Thiên Huyễn, từ từ nói.

- Ta hi vọng tiền bối có thể che chở Đông Hoa Hoàng Triều chúng ta.

- Có người uy hiếp Đông Hoa Hoàng Triều ngươi?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Thiên Huyễn.

Hoa Tự Liên chỉ Thiên Huyễn nói.

- Hắn ỷ vào sư tôn là Cửu Cung, ép buộc Đông Hoa Hoàng Triều ta quy thuận.

Sắc mặt Thiên Huyễn hoàn toàn thay đổi, vội vàng đứng lên nói.

- Hoa Tự Liên, ngươi không nên ngậm máu phun người.

- Ta có ngậm máu phun người hay không, trong lòng ngươi tự hiểu.

Hoa Tự Liên lạnh lùng nói.

- Vả lại chuyện này toàn bộ Tứ Trọng Thiên, người nào không biết?

- Tiền bối, chỉ là hiểu nhầm thôi.

Thiên Huyễn khẩn trương nhìn phòng Diệp Hạo nói.

- Ta không cần biết có phải hiểu nhầm hay không, như về sau Cửu Cung gia các ngươi nếu còn dám động thủ với Đông Hoa Hoàng Triều, ta không để ý hết thảy mà xóa Cửu Cung Nhất Tộc ngươi khỏi Tứ Trọng Thiên đâu.

Nói đến đây bên người Hoa Tự Liên xuất hiện một thân ảnh khoác hắc giáp.

- Tiền bối, đây là cái gì?

Hoa Tự Liên tò mò hỏi.

- Đây là Chiến Khôi Đệ Tam Cảnh.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Cho dù Đồng Chiến Thiên cũng có thể trấn áp.

- Cái này cho ta?

Hoa Tự Liên kích động hỏi.

Một Chiến Khôi Đệ Tam Cảnh hậu kỳ.

Hoa Tự Liên làm sao có thể bình tĩnh được?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo cười nói.

- A! Thật đưa cho ta?

Trái tim Hoa Tự Liên bắt đầu nhảy lên.

- Chẳng lẽ ta còn lừa ngươi?

- Tiền bối, ngươi dưa ta lễ vật lớn như vậy, ta cũng không biết làm sao để cảm tạ ngươi.

Hoa Tự Liên nói ra câu này ngược lại phát ra từ thật tâm.

- Ngươi có thể lấy thân báo đáp.

- A.

Hoa Tự Liên giật mình.

Nàng không nghĩ tới tiền bối cường giả như Diệp Hạo lại nói ra lời ngả ngớn như thế.

- Tiền bối, không nên nói giỡn.

Hoa Tự Liên có chút ngại ngùng nói.

- Ngươi có phải cảm thấy tuổi ta rất lớn?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Chẳng lẽ không phải?

Hoa Tự Liên nghi ngờ hỏi.

- Ta so với ngươi còn nhỏ hơn mấy trăm tuổi đây.

Diệp Hạo bất đắc dĩ.

- Dựa theo tuổi tác ta phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ.

Diệp Hạo nói ra khiến tu sĩ toàn trường đều kinh động.

Trong lòng bọn họ, Diệp Hạo hơn phân nửa là cường giả thời Thượng Cổ, thậm chí là lão yêu quái của Thái Cổ. Nếu không thì làm sao có thể có tu vi Đệ Tam Cảnh cực hạn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận