Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2063: Diệp Hạo Đến

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Hôm nay là ngày Vân Tiêu Cung Hạo Nguyệt cùng Thiên Phồn đính hôn, bởi vậy sáng sớm Vân Tiêu Cung đã mở rộng sơn môn, nghênh đón khách tứ phương đến thăm.

Vô luận Nguyệt Quế Thánh Địa hay Đông Hoa Hoàng Triều, hoặc tứ cực liên minh đều phái người đến.

Thời gian không quá dài tu sĩ đến Vân Tiêu Cung đạt đến mấy chục vạn.

Giữa Thiên Địa cũng xuất hiện một số tuyệt đỉnh cao thủ Đệ Tam Cảnh, thế nhưng tuyệt đỉnh cao thủ cấp bậc này rất ít, trên thực tế dám đắc tội Vân Tiêu Cung không có mấy cái.

Vân Tiêu Cung là địa đầu xà Tứ Trọng Thiên, lại tăng thêm thế lực phụ thuộc Vân Tiêu Cung, bởi vậy ai dám không cho Vân Tiêu Cung mặt mũi?

Những người đến đây đều là cho Vân Tiêu Cung mặt mũi.

Tam công chúa Hoa Tự Liên đến thật sớm.

Phụ trách tiếp đãi Hoa Tự Liên là chân truyền đệ tử của Vân Tiêu Cung Lan Thục Cầm.

- Hạo Nguyệt đâu?

Hoa Tự Liên đi thẳng vào vấn đề hỏi.

- Hạo Nguyệt lúc này đương nhiên đang rửa mặt trang điểm.

Lan Thục Cầm cười nói.

- Trang điểm cho ai nhìn?

Hoa Tự Liên ha ha cười nói.

Lông mày Lan Thục Cầm không khỏi nhíu lại.

- Tam công chúa, Vân Tiêu Cung chúng ta không có đắc tội công chúa đi?

Lan Thục Cầm là đệ nhị chân truyền đệ tử của Vân Tiêu Cung, cũng là tồn tai số một số hai ở đây.

- Vân Tiêu Cung các ngươi xác thực không có đắc tội ta, nhưng Vân Tiêu Cung đắc tội với người không nên đắc tội.

Hoa Tự Liên nhìn Lan Thục Cầm nói.

- Lúc đầu Vân Tiêu Cung các ngươi không làm chuyện này, ta tin tưởng ngươi đặt chân Bán Thần cảnh rất đơn giản, nhưng hiện tại Vân Tiêu Cung sẽ mất đi tất cả.

Sắc mặt Lan Thục Cầm không khỏi thay đổi.

- Tam công chúa, ngươi có ý tứ gì?

- Ngươi cứ nói đi.

Hoa Tự Liên Lan trừng mắt nhìn Thục Cầm một cái, chỉ bàn cách đó không xa nói, - Ta ngồi kia.

Hoa Tự Liên chỉ cái bàn cạnh một lão giả.

Không phải Trần Điển lại là ai đây?

Hoa Tự Liên ngồi xuống sau đó nhìn Trần Điển thấp giọng nói.

- Túy Tiên Lâu các ngươi đi theo Diệp công tử sao?

- Ta không minh bạch ý của Tam công chúa.

Trần Điển cười nói.

- Nếu ngươi không có đi theo Diệp công tử, làm sao có thể có nhiều chiến hạm như vậy?

- Bởi vì Diệp công tử xuất thủ.

- Điều này cũng không chịu cho biết à?

- Có mấy lời có thể hỏi, có mấy lời không thể hỏi.

Trần Điển hơi chút trầm ngâm, nói.

Khóe miệng Hoa Tự Liên nở rộ vẻ mỉm cười.

Nàng hiểu ý của hắn.

- Đông Hoa Hoàng Triều chúng ta có ý đi theo Diệp công tử.

- Cái này cần ngươi tự mình đi hỏi.

- Ta chỉ muốn xác nhận Diệp công tử có thể thu chúng ta hay không?

- Ta không biết.

Trần Điển giang hai tay.

Hoa Tự Liên trầm mặc.

Tối hôm qua Hoa Tự Liên vì chuyện này mà suy nghĩ cả đêm.

Nàng không nghĩ Đông Hoa Hoàng Triều sẽ không đáp ứng?

Chỉ cần thân phận Diệp Hạo lộ ra ánh sáng, đồ ngốc mới có thể không đáp ứng đây?

Vả lại Hoa Tự Liên đã là người kế vị của Đông Hoa Hoàng Triều, mà đợi đến Hoa Tự Liên đặt chân Bán Thần cảnh, đến lúc đó nàng sẽ là Hoàng Chủ của Đông Hoa Hoàng Triều.

Ai dám không nghe lời nàng nói?

. . .

Lan Thục Cầm đi tới sơn môn, liếc mắt thấy cung chủ, nàng vội vàng đi đến bên người Vũ Tiêu, nói sự tình Hoa Tự Liên qua một lần.

Vũ Tiêu trầm ngâm một chút, nói.

- Nàng không cam lòng Hạo Nguyệt gả cho Thiên Phồn thôi.

- Thế nhưng mà.

Lan Thục Cầm lại cảm thấy sự tình không có đơn giản như Vũ Tiêu nói như.

Nhưng đúng lúc này Lan Thục Cầm thấy được nữ tử xinh đẹp vô phương nhận biết cưỡi một tôn Bất Tử Điểu phi nhanh mà đến.

- Tiểu công chúa Nạp Lan gia.

- Nạp Lan Thính Cầm.

- Không nghĩ đến tiểu công chúa của Nạp Lan gia cũng tới tham gia lễ đính hôn của Thiên Phồn và Hạo Nguyệt.

- Thiên Phồn thật có mặt mũi.

- Thiên Phồn dù bị phế, nhưng cũng là Bán Thần.

Bất Tử Điểu chở Nạp Lan Thính Cầm đi tới sơn môn sau đó hóa thành một nữ tử lãnh diễm thân mặc hồng y.

- Nạp Lan tiểu thư.

Vũ Tiêu nghênh đón.

Theo lý thuyết Vũ Tiêu không nên nghênh đón một hậu bối, nhưng ai bảo Nạp Lan Thính Cầm có bối cảnh quá lớn.

Nạp Lan Hoằng Nghị là Đệ Tam Cảnh hậu kỳ.

Dạng tồn tại này Vân Tiêu Cung chỗ nào có thể trêu chọc.

Nạp Lan Thính Cầm khẽ gật đầu một cái.

Sắc mặt Vũ Tiêu hơi biến đổi.

Nạp Lan Thính Cầm thật không hiểu quy củ.

Bản thân thân làm Cung chủ Vân Tiêu Cung tự mình nghênh đón, có thể nói đã cho Nạp Lan Thính Cầm đủ mặt mũi, về tình về lý Nạp Lan Thính Cầm nên ân cần thăm hỏi một câu.

Thế nhưng hiện tại chỉ nhẹ gật đầu.

Có ý tứ gì?

Xem thường Vũ Tiêu nàng à?

Kỳ thật đây cũng do Nạp Lan Thính Cầm cao ngạo đã quen.

Làm sao sẽ quan tâm nội tâm kẻ khác nghĩ gì?

Nạp Lan Thính Cầm đang định đi vào thì trong tai vang lên một tiếng nói hơi run rẩy.

- Tiểu thư.

Trong mắt Nạp Lan Thính Cầm tràn đầy nghi hoặc.

Tình huống như thế nào?

Bất Tử Điểu làm sao cảm thấy kinh hoảng?

Nạp Lan Thính Cầm nhìn về phía Bất Tử Điểu, dư quang trong mắt thấy được một đạo thân ảnh.

Một khắc sau Nạp Lan Thính Cầm biến sắc.

Tại sao là hắn?

Nạp Lan Thính Cầm làm sao có thể quên vị này đây?

Một đạo sát ý đã đả thương nặng phụ thân nàng Nạp Lan Hoằng Nghị.

Đúng lúc này trong tai nàng vang lên tiếng truyền âm băng lãnh.

- Nếu dám tiết lộ thân phận ta, đừng trách ta xóa tên gia tộc ngươi.

- Không —— không —— không dám.

Nạp Lan Thính Cầm há miệng run rẩy nói ra.

Nàng không chút nào hoài nghi Diệp Hạo có thực lực này.

Vũ Tiêu lúc này cũng thấy được đạo thân ảnh kia, thần sắc trên mặt nàng tức khắc âm trầm xuống.

- Ngươi tới nơi này làm cái gì?

- Ta tới chứng kiến một màn mang tính lịch sử này một chút.

Diệp Hạo lộ ra hai hàm răng trắng cười híp mắt nói.

- Diệp Hạo, ngươi biết rõ hôm nay là ngày gì sao?

Vũ Tiêu lấy ngữ khí ngưng trọng nói.

- Nếu ngươi dám quấy rối, Vân Tiêu Cung ta có thể rộng lượng bỏ qua ngươi, nhưng Thiên Phồn sẽ lột da tróc thịt ngươi.

- Ta sẽ ngoan ngoãn nhìn xem.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Vũ Tiêu lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Nàng không tin Diệp Hạo sẽ thành thật nhìn.

- Ngươi phải biết phía sau ta còn có Viêm Hoàng Tông, coi như ta không quan tâm bản thân chết sống, nhưng ta không thể không quan tâm Viêm Hoàng Tông được. Diệp Hạo nhìn Vũ Tiêu nghiêm túc nói.

- Thế nhưng ta không thể cho ngươi đi vào.

Vũ Tiêu nghĩ nghĩ một hồi rồi nói.

Trong tay Diệp Hạo lúc này xuất hiện một trương hắc sắc pháp chỉ.

- Đây là một trương Pháp Chỉ Đệ Nhị Cảnh Bán Thần, nếu ngươi không để cho ta vào, ta sẽ dẫn bạo nó.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngươi.

Vũ Tiêu không nghĩ tới Diệp Hạo còn có thủ đoạn dạng này, một lát sau nàng hung hăng thở hổn hển một ngụm khí thô nói.

- Ngươi nên rõ ràng tấm pháp chỉ này không đối phó được Tề Tĩnh.

- Ta không có nghĩ tới việc dùng tấm pháp chỉ này đối phó Tề Tĩnh.

- Ngươi minh bạch thì tốt.

Nói xong câu nói này Vũ Tiêu nhìn về phía Lan Thục Cầm.

- Ngươi mang theo hắn đi vào.

- Vâng.

Lan Thục Cầm lên tiếng.

Mà khi Lan Thục Cầm mang theo Diệp Hạo tiến về sơn môn, trong tai nàng vang lên tiếng Vũ Tiêu truyền âm.

- Nhiệm vụ hiện tại của ngươi là một tấc cũng không rời mắt khỏi Diệp Hạo, biết không?

- Biết rõ.

Lan Thục Cầm nhận biết Diệp Hạo không?

Đương nhiên nhận biết.

Bất quá năm đó Diệp Hạo quang mang vạn trượng, nàng ngay cả tư cách tiếp cận đều không có. Hiện tại rốt cục gần cự ly thấy được, nhưng nhưng trong lòng nàng tràn đầy thất vọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận