Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2064: Ta Giết Ngươi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Diệp Hạo quá bình thường.

Không có quang mang vạn trượng năm đó, cũng không có bá khí ngông cuồng như lúc trước.

- Bị hiện thực chèn ép phải nhận mệnh?

Lan Thục Cầm nhìn Diệp Hạo trong lòng thầm nói.

Tu vi của Diệp Hạo Lan Thục Cầm đại khái có thể cảm ứng ra.

Tiên Vương 12 chuyển.

Cái cảnh giới này không thể nói tu vi Diệp Hạo không cao, nhưng so sánh cùng đỉnh tiêm yêu nghiệt vẫn kém một chút.

Tuyệt đối không nên xem thường một chút chênh lệch.

Tu hành một bước lạc hậu, thì từng bước lạc hậu.

Diệp Hạo ở Tứ Trọng Thiên hơn trăm năm không có hiện thân, nhưng còn có không ít tu sĩ nhận ra Diệp Hạo.

- Tại sao ta cảm thấy vị kia rất quen thuộc?

- Diệp Hạo.

- Ta thiên, Diệp Hạo dĩ nhiên đến?

- Ta rất muốn biết rõ lúc này ngươi tới làm cái gì? Muốn chứng kiến vị hôn thê của mình đính hôn cùng Thiên Phồn?

Tu sĩ toàn trường đang thảo luận thì một đạo thân ảnh xuất hiện ở bên người Diệp Hạo.

Ánh mắt Diệp Hạo vừa chuyển.

- Là ngươi?

- Diệp Hạo, ta còn tưởng ngươi muốn làm con rùa đen rút đầu cả một đời đây?

Nhạc Kình Thiên nhìn Diệp Hạo ánh mắt tràn đầy đùa cợt.

- Sau đó thì sao?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Nhạc Kình Thiên nhất thời yên lặng.

Hắn không nghĩ tới Diệp Hạo có thể trả lời như vậy? Bất quá hắn lạnh lùng nói.

- Hôm nay ngươi đến đây là muốn chứng kiến bản thân bị sỉ nhục à?

- Cùng ngươi có quan hệ gì?

Diệp Hạo biểu hiện phong khinh vân đạm, tựa hồ hắn không phải người trong cuộc.

- Tại sao Hạo Nguyệt lại coi trọng loại người như ngươi?

Nhạc Kình Thiên rất phẫn nộ.

Loại cảm giác này giống như một quyền đập trên bông.

- Ngươi đoán xem.

Diệp Hạo hài hước hỏi.

Trong lòng Nhạc Kình Thiên không khỏi vì đó phẫn nộ, hắn tiến lên một bước muốn xuất thủ với Diệp Hạo, bất quá lại bị Lan Thục Cầm ngăn cản.

- Nhạc Kình Thiên, ngươi muốn làm cái gì?

- Lan Thục Cầm, chuyện này không có quan hệ với ngươi.

Lúc này một đạo thân ảnh từ nơi xa sải bước đi tới, không phải Tây Cực Liên Minh Lôi Dực Thần thì lại là ai?

- Lôi Dực Thần, ngươi tựa hồ không rõ ràng.

Ánh mắt Lan Thục Cầm lẫm liệt nói.

- Nơi này là Vân Tiêu Cung, không phải nơi tứ cực liên minh ngươi thể hiện uy phong.

- Ngươi ——?

Lôi Dực Thần không nghĩ tới Lan Thục Cầm không cho mặt mũi như thế.

Lúc này Lan Thục Cầm lại thu hồi ánh mắt nhìn về phía Diệp Hạo.

- Diệp công tử, mời.

Diệp Hạo nhìn Lan Thục Cầm một cái.

- Ngươi, không tệ.

Lan Thục Cầm giật mình.

Diệp Hạo có ý tứ gì?

Mà lúc này Diệp Hạo lại đi về phía bàn của Trần Điển.

Trần Điển cùng Hoa Tự Liên đứng lên, tiếp đó thần sắc bọn họ ngưng trọng nhìn về phía Diệp Hạo.

- Diệp công tử.

- Diệp công tử.

Trần Điển cùng Hoa Tự Liên đều cung kính hành lễ.

- Tự Liên, ngươi cần gì khách khí đối với gia hỏa này?

Nhạc Kình Thiên cười ha ha.

- Có một việc ngươi tựa hồ quên.

Hoa Tự Liên một mặt thương hại nhìn Nhạc Kình Thiên nói.

- Chuyện gì?

- Viêm Hoàng Tông có vài tôn Bán Thần tọa trấn, ta muốn biết Nhạc gia các ngươi có cái gì?

Hoa Tự Liên cười nhạo.

- Ngươi cho rằng Viêm Hoàng Tông còn có thể tồn tại bao lâu?

Để Hoa Tự Liên không nghĩ đến, Nhạc Kình Thiên lại nói ra câu nói này.

- Hiện tại toàn bộ thế lực ở Tứ Trọng Thiên muốn đối phó Viêm Hoàng Tông, không có mười nhà cũng có tám nhà?

Hoa Tự Liên ha ha nở nụ cười.

Nếu trước đó Hoa Tự Liên còn lo lắng Viêm Hoàng Tông có thể ngăn trở hay không?

Bất quá bây giờ nàng lại không cần nghĩ đến điều này nữa.

Một Trần Nguyệt Lan đã có thể giết bọn họ quăng mũ cởi giáp.

- Nhạc Kình Thiên, hiện tại ngươi có thể lăn.

Thần sắc Trần Điển bất thiện nói.

Nhạc Kình Thiên mới vừa muốn nói cái gì bên người Trần Điển đã xuất hiện một tôn chiến khôi.

Sắc mặt Nhạc Kình Thiên không khỏi thay đổi, do dự liên tục vẫn rời đi.

Thực lực không mạnh hơn người.

Không thấp đầu không được?

Sau đó Trần Điển ngồi xuống, bốn phía xuất hiện một đạo không gian ngăn cách.

- Công tử, ta không hiểu tại sao ngươi nén giận như vậy?

- Chỉ có như vậy mới có thể biết rõ người nào đối với bản thân thực tình.

Diệp Hạo ung dung nói.

Nghe được Diệp Hạo nói thế Trần Điển tức khắc hiểu ý đồ của hắn.

Thời gian cư thế trôi qua tu sĩ đến đây càng ngày càng nhiều, mà những tu sĩ này đại bộ phận đều đang đàm luận về Diệp Hạo, ngôn ngữ tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.

Kỳ thật đây cũng là lòng người.

Khi Diệp Hạo cao cao tại thượng bọn họ thướt tha nịnh nọt, thế nhưng hiện tại bọn họ lại tận lực nhục nhã.

Không biết đi qua bao lâu, hai đạo thân ảnh cùng lão tổ Vân Tiêu Cung đồng hành đi tới.

- Thiên Phồn thật bị phế đi?

- Không phải đang ngồi xe lăn à?

- Ta thực sự muốn biết bộ dáng của Thiên Phồn như vậy, tại sao Hạo Nguyệt còn muốn gả cho hắn?

- Ngươi cảm thấy loại chuyện này Hạo Nguyệt có thể quyết định hả?

- Kỳ thật ta muốn biết Diệp Hạo có thể ngăn cản hay không?

- Hắn dám không?

- Cũng đúng, loại trường hợp này nếu Diệp Hạo dám đứng ra, không cần nói sư đồ Thiên Phồn có thể buông tha hắn hay không, Vân Tiêu Cung cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Diệp Hạo.

Không thể không nói yêu nghiệt là yêu nghiệt.

Vẻn vẹn một năm thời gian Thiên Phồn đã đón nhận hiện thực rằng mình tàn phế.

Bởi vậy khi đi tới Vân Tiêu Cung thần sắc hắn thủy chung bình tĩnh như thường, nhưng khi nghe được tu sĩ phụ cận thảo luận về Diệp Hạo, ánh mắt Thiên Phồn vẫn không thể tránh khỏi rơi vào trên người Vũ Tiêu.

- Vũ cung chủ, Diệp Hạo đến?

Sắc mặt Vũ Tiêu hơi hơi biến đổi.

Thần sắc Lão tổ Vân Tiêu Cung thì trở nên âm trầm xuống.

- Ngươi để tiểu tử kia đến làm cái gì?

Đối mặt lão tổ trách mắng Vũ Tiêu lộ ra ủy khuất.

- Trong tay Diệp Hạo có một trương Đệ Nhị Cảnh pháp chỉ, hắn nói không cho hắn vào thì hắn sẽ kích hoạt pháp chỉ, dưới loại tình huống kia để tử có thể có biện pháp gì?

Thiên Phồn nghe được thì hiểu chuyện gì xảy ra, chợt hắn lái xe lăn đi tới trước mặt Diệp Hạo.

- Diệp Hạo?

Diệp Hạo giương mí mắt lên.

- Chuyện gì?

- Ngươi không nên xuất hiện ở đây?

- Tại sao?

- Trơ mắt nhìn vị hôn thê của bản thân bị kẻ khác ôm ấp, ta cảm thấy ngươi không có khả năng tiếp thu kết quả này.

- Có thể tiếp nhận hay không là việc của ta.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Chỉ là ngươi cũng đã tàn phế, còn muốn cưới Hạo Nguyệt?

Trong mắt Thiên Phồn lộ ra sát cơ dữ tợn, bất quá tựa hồ ý thức được cái gì.

- Ngươi muốn bức ta giết ngươi?

Diệp Hạo từ chối cho ý kiến.

- Hôm nay là ngày ta và Hạo Nguyệt đính hôn, ta không muốn thấy máu.

Thiên Phồn nhìn Diệp Hạo ngưng tiếng nói.

- Diệp Hạo, nếu ngươi thành thật ta coi như không chuyện gì có phát sinh, nếu ngươi dám luồn lên nhảy xuống thì đừng trách ta lột da tróc ngươi.

- Thiên Phồn, ngươi đang làm cái gì?

Đúng lúc này một đạo thanh âm băng lãnh vang lên.

Thiên Phồn theo thanh âm nhìn về phía xa.

Một tuyệt mỹ nữ tử thân mặc quần áo đỏ thẫm sắc đồng hành cùng Thượng Cổ Man Hùng từng bước đi đến.

- Hạo Nguyệt.

Khi Vũ Tiêu thấy là người nào thì sắc mặt không khỏi thay đổi.

- Hạo Nguyệt, ngươi muốn làm cái gì?

Vân Tiêu Cung lão tổ quát lớn. Hạo Nguyệt mắt điếc tai ngơ, trong tay mang theo chiến kiếm, tràn đầy sát ý đi đến bên người Thiên Phồn.

- Ngươi dám động một cọng tóc gáy của Diệp Hạo, ta sẽ giết ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận