Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2120: Người Đáng Chết



Người đáng chết

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Phụ thân trung niên nói xong, một trung niên liền xông vào.

Toàn thân hắn chảy xuôi khí tức bạo tạc, thoạt nhìn hết sức dọa người.

Con mắt hắn nhìn về phía Diệp Vô Địch nói.

- Phu nhân, tiểu tử này gây chuyện?

- Chặt tứ chi tiểu tử này cho ta.

Phụ thân trung niên tàn bạo nói.

Diệp Vô Địch nhàn nhạt nhìn trung niên kia một cái.

Lông tơ toàn thân hắn lập tức nổ tung, trong mắt hắn Diệp Vô Địch giống như hồng hoang mãnh thú, hắn nào còn dám động?

- Có thị vệ Bán Thần, xem ra thân phận ngươi không đơn giản.

Diệp Vô Địch nhìn phụ thân trung niên ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn nói.

- Như vậy chơi mới vui.

- Báo, ta kêu ngươi động thủ!

Phụ thân trung niên nhìn thấy trung niên không động thủ lập tức gầm thét.

- Phu nhân… ta… ta không phải đối thủ của hắn.

Lúc trung niên kia nói ra lời này toàn thân đều đang run rẩy.

- Ngươi không phải đối thủ của hắn?

Phụ thân trung niên trong lòng giật mình.

Báo dù sao cũng là cường giả Đệ Nhất Cảnh.

Chẳng lẽ người thanh niên trước mắt là Bán Thần Đệ Nhị Cảnh?

Bất quá dù hắn là Bán Thần Đệ Nhị Cảnh thì sao?

Phu quân bà là Bán Thần Đệ Tam Cảnh!

- Ta cho ngươi thời gian đi gọi người.

Diệp Vô Địch nhìn trung niên kia nói.

- Có thể gọi bao nhiêu thì gọi.

- Ngươi… ngươi… chắc chứ?

Trung niên kia nghi ngờ hỏi.

- Như vậy giết mới thống khoái.

Diêp Vô Địch nói xong ánh mắt lướt qua một màu đỏ tươi.

Diệp Vô Địch kiếp trước là ai?

Thần Vương!

Uy nghiêm Thần Vương không thể xâm phạm!

Trung niên kia không khỏi rùng mình một cái.

- Báo, ngươi đi gọi lão gia.

Phụ thân trung niên cười lạnh nói.

- Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có năng lực gì?

Toàn bộ Đệ Tam Cảnh Tiên Đình bà đều biết.

Mà người thanh niên trước mắt lại không phải bất kỳ người nào mà bà biết.

Như vậy chỉ có một loại khả năng.

Người thanh niên này là kẻ ngoại lai.

Kẻ ngoại lai phách lối ở địa bàn Tiên Đình cái cọng lông!

Phu quân mình trong Tiên Đình mang chức vị quang trọng.

Chẳng lẽ còn sợ hắn sao?

Không qua bao lâu một trung niên người mặc chiến giáp đi cùng Báo vào trong tiệm quần áo.

- Vừa nãy ngươi nói muốn giết ta?

Tướng lĩnh trung niên nhìn Diệp Vô Địch nói.

Diệp Vô Địch quét mắt bốn phía một cái nói.

- Chỉ đến ít từng này?

- Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng.

Diệp Vô Địch lại rên một tiếng nói.

- Ồn ào.

Nói xong thần mang trong mắt trung niên kia lập tức biết mất, tiếp theo trước ánh mắt khiếp sợ của tu sĩ toàn trường mà hóa thành tro bụi.

Thân thể phụ thân trung niên lập tức cứng lại, trong mắt bà tràn đầy thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Phu quân nàng thế nhưng là Chiến tướng Đệ Tam Cảnh, cứ như vậy mà vẫn lạc?

- Ta muốn giết ngươi.

Phụ nhân trung niên gào thét vọt tới Diệp Vô Địch.

Diệp Vô Địch vung tay một cái phụ nhân như diều giấy rơi xuống phía sau.

Phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, bà phát hiện tu vi mình đã bị phế.

- Ngươi có biết lão gia nhà ta là ai không?

Báo nắm chặt tay mở miệng nói.

- Ta không cần biết lão gia nhà ngươi là ai cả.

Diệp Vô Địch lạnh lùng nhìn Báo một cái.

- Ta chỉ cần biết phu nhân nhà ngươi đắc tội với chúng ta.

Ngay sau đó Diệp Vô Địch đi tới chỗ phụ nhân kia.

- Ngươi biết vì sao ta không giết ngươi không? Bởi vì ta muốn bán ngươi tới thanh lâu, ta muốn ngươi mỗi ngày đều phải tiếp khách.

- Ngươi… không thể.

Phụ thân trung niên bị dọa sợ.

Nàng thế nhưng là quý phụ nhân của Trung Ương Thành.

Tại sao có thể bị bán vào thanh lâu tiếp khách?

- Ngươi cảm thấy đây là việc ngươi có thể quyết định sao?

Diệp Vô Địch cười lạnh nói.

Diệp Vô Địch phất tay đã khống chế phụ thân trung niên.

Lúc này Diệp Thiên Thiên ngăn cản Diệp Vô Địch.

- Ca ca, thả bà ta đi?

- Không được.

Diệp Vô Địch lắc đầu.

- Phạm sai lầm phải gánh chịu hậu quả.

Diệp Vô Địch đang chuẩn bị mang phụ thân trung niên rời đi bỗng một chấp pháp độ tràn vào tiệm quần áo.

- Dừng tay.

Đội trưởng chấp pháp đội quát lớn.

Báo nhìn thấy chấp pháp đội đến thì hô to.

- Nhanh báo cao tầng chấp pháp đội các ngươi, ác ôn này đã giết Lý Huy thống lĩnh.

- Lý Huy thống lĩnh?

Sắc mặt đội trưởng Chấp Pháp Đội hoàn toàn thay đổi.

Lý Huy thế nhưng là Đệ Tam Cảnh.

Mà hắn bất quá chỉ là Tiên Vương bát chuyển.

Đội trưởng Chấp Pháp Đội không dám chậm trễ lập tức lấy ra một truyền tấn ngọc phù khẩn cấp.

Diệp Vô Địch vốn định rời đi, bây giờ lại dừng bước.

Bởi vì hắn biết bây giờ mà rời đi, đợi chút nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền phức, không bằng dứt khoát giải quyết một lần.

Vài hơi thở sau từng tôn cao thủ xuất hiện ở phụ cận.

- Các hạ, vì sao lại giết người ở Trung Ương Thành?

Một thanh niên vác trường thương đi đến.

Diệp Hạo nếu ở đây thì sẽ nhận ra thanh niên này chính là Bình Tứ Phương năm đó.

Bất quá hiển nhiên Diệp Vô Địch không biết.

- Bởi vì chiến tướng Tiên Đình ngươi nhục muội muội ta.

- Nhưng muội muội ngươi hiện tại vẫn tốt.

- Ngươi vô dụng.

Oanh một tiếng trên người Bình Tứ Phương đã tuôn ra khí chất bạo tạc, trường thương sau lưng hắn lọt vào tay, hắn cầm trường thương chỉ vào Diệp Vô Địch lạnh lùng nói.

- Ngươi muốn chết?

- Ta bất quá chỉ mắng ngươi một câu ngươi vô dụng, ngươi đã muốn giết ta?

Diệp Vô Địch cười lạnh nói.

- Phụ nhân vừa rồi muốn đưa muội muội ta vào thanh lâu, ngươi nói xem ta có nên giết bà ta không?

Bình Tứ Phương lập tức bị nghẹn họng, bất quá chợt nói.

- Dù nên giết cũng không tới phiên ngươi giết.

- Nhưng hiện tại ta muốn giết.

Bình Tứ Phương lạnh lùng nói.

- Ta không những muốn giết, còn muốn đưa bà ta vào thanh lâu.

- Ngươi dám?

Bình Tứ Phương nổi giận nói.

Rõ ràng không để hắn vào trong mắt!

- Nguyên nhân ta đã nói ra, hiện tại ta tuyên bố, ai muốn ngăn cản ta… giết.

Một chữ cuối cùng rơi xuống một cỗ chấn động kinh người từ trên người hắn tràn ra, Bình Tứ Phương liên tục lui lại mấy bước khó khăn lắm mới ngừng lại.

Nhìn Diệp Vô Địch rời đi, Bình Tứ Phương cắn răng mang theo trường thương đâm tới hắn.

- Cẩn thận.

Diệp Thiên Thiên hoảng sợ quát.

Tu vi hiện tại của nàng chỉ đến Tiên Vương thập chuyển.

Bàn về tu vi xa xa không phải đối thủ của Bình Tứ Phương.

Diệp Vô Địch không thèm nhìn, ngay lúc Bình Tứ Phương cách hắn còn ba mét, một đạo chấn động vô hình lóe lên một cái, sau một khắc Bình Tứ Phương hóa thành tro tàn, ngay cả trường thương trong tay hắn.

Tu sĩ toàn trường đều bị dọa sợ.

Cái này quá dọa người.

Bình Tứ Phương vẫn lạc có thể hiểu.

Nhưng pháp bảo cứng rắn cỡ nào?

Làm sao lại hóa thành tro bụi rồi đây?

- Đường chủ vẫn lạc.

- Nhanh thông báo cho cao tầng Tiên Đình.

- Địch tập kích.

Đệ tử Chấp Pháp Đường bốn phía lúc này phát ra từng cái tín hiệu địch tập kích.

Không qua bao lâu lần lượt từng bóng người xuất hiện bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Vô Địch.

- Các hạ, tự tiện giết người Tiên Đình, có phải quá đáng hay không?

Lúc này một nử tử uyển chuyển đồng hành chạy tới.

Diệp Vô Địch ngẩng đầu nhìn nữ tử kia một cái nói.

- Người ta giết cũng là người đáng chết.

- Tiên Đình Ta không có người đáng giết.

Nữ tử kia lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận