Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2137: Tâm Tư Thiên Đạo



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Trận pháp đây.

Nói xong, Diệp Hạo đưa một sợi thần niệm điểm vào mi tâm Tuyết Phù.

Tuyết Phù đại khái xem qua một phen, ngỏ ý cảm ơn Diệp Hạo.

- Còn có tên gia hỏa Kim Thiên là kiêu hùng.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Về sau Tuyết Hoàng nhất tộc các ngươi phải đề phòng hắn.

- Kim Thiên đích thật là một kiêu hùng.

Lúc này, Tuyết Vân nói.

- Tên gia hỏa này âm thầm đặt chân tới Tứ Cấp Thần Minh, nếu không phải Diệp công tử ngươi vạch trần thì chúng ta còn bị giấu diếm.

- Ta lại đưa cho các ngươi một vật.

Diệp Hạo nói xong trong tay xuất hiện một pháp chỉ.

- Thần Linh Pháp Chỉ.

Hai mắt Tuyết Phù tỏa sáng.

- Đây là chính tay ta luyện chế, đánh giết Kim Thiên không có bất cứ vấn đề gì.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Đúng rồi, đây là một pháp chỉ công phòng nhất thể, cô mang theo trên người là được.

- Tạ Diệp công tử.

Tuyết Phù nói xong tiếp nhận Pháp Chỉ.

- Nhớ kỹ, sau này không cho phép chinh chiến với Cửu trọng thiên, Nạp Lan đại thế giới, Viêm Hoàng đại thế giới.

Diệp Hạo ngay sau đó nói.

- Tuân mệnh.

Thái độ Tuyết Phù rất khiêm tốn.

- Ta đi đây.

- Diệp công tử, sau này ta nếu muốn tìm ngươi thì phải đi Cửu trọng thiên hả?

- Ta đã thoát ly quan hệ với Cửu trọng thiên. Hiện tại chỉnh thể di chuyển đến Viêm Hoàng đại thế giới.

- Viêm Hoàng đại thế giới ở đâu?

- Phụ cận Viêm Hoàng đại thế giới bị ta bố trí trận pháp, ngoại nhân muốn tìm được rất thấp.

Diệp Hạo cười nói.

- Nếu như còn có duyên chúng ta sẽ gặp ở Thần Vực.

Diệp Hạo nói đi là đi, không chút dài dòng.

Viêm Hoàng đại thế giới ở phụ cận Cửu trọng thiên và không xa khu vực hỗn độn.

Những năm nay, Diệp Hạo đã bố trí rất nhiều trận pháp ở đó.

Hắn tự nhận cho dù Lục Cấp Thần Minh cũng đừng mơ tưởng có thể phá mở, bất quá vì để thêm ổn thỏa hắn còn để Tứ Phương Thần Thú bố trí trận pháp.

Diệp Hạo tới đây lại thấy được thân ảnh Tứ Phương Thần Thú.

Tứ Phương Thần Thú nhìn thấy Diệp Hạo đi tới.

- Trong chư thiên vạn giới, người mạnh hơn ngươi có thể nói không có.

- Diệp Vô Địch không phải Lục Cấp Thần Minh à?

Diệp Hạo cười nói.

- Diệp Vô Địch kiếp trước là Thần Vương, hắn mạnh hơn ngươi không phải rất bình thường?

Tứ Phương Thần Thú nghe Diệp Hạo nói như vậy cười khổ nói.

Diệp Hạo lại cười cười.

Lục Cấp Thần Minh?

Diệp Hạo trăm năm trước đến cấp bậc này.

Toàn bộ Viêm Hoàng tông chỉ có Đường Phiên Phiên biết chuyện này mà thôi.

Dù Tứ Phương Thần Thú cũng không ngoại lệ.

Kỳ thật Diệp Hạo còn có lòng đề phòng đối với Tứ Phương Thần Thú.

Dù sao Tứ Phương Thần Thú do Nguyên cho mình.

- Bởi vậy mới nhờ ngươi bố trí.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn.

- Ngươi muốn Viêm Hoàng vực có trận pháp Thị Thần cấp ta đáp ứng ngươi, lần này bố trí ba năm; ngươi muốn Viêm Hoàng đại thế giới có trận pháp Môn Thần cấp ta cũng đáp ứng, một lần này bố trí mười năm; hiện tại ngươi muốn bố trí trận pháp Đại Chân Thần cấp ở phụ cận Viêm Hoàng đại thế giới, ngươi có biết đây là một công trình lớn dường nào không?

Nhìn bộ dáng Tứ Phương Thần Thú tức hổn hển, Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Chờ ngươi bố trí xong ta cho ngươi Linh tủy nồng độ cao hơn?

Tứ Phương Thần Thú vì sao có thể trong thời gian ngắn như vậy tu vi khôi phục đến Môn Thần cảnh.

Còn không phải bởi vì Linh tủy.

- Thật hay giả?

Mắt Tứ Phương Thần Thú lập tức phát sáng.

Linh tủy Diệp Hạo chia thành mười phần.

Phần thứ nhất có thể tăng lên đến Tam Cấp Tại Thế Thần Minh; phần thứ hai tăng lên tới Nhị Cấp Tại Thế Thần Minh; phần thứ ba tăng Nhất Cấp Tại Thế Thần Minh; phần thứ tư có thể cho Đệ Nhất Cảnh đặt chân đến Đệ Tam Cảnh đỉnh phong; phần thứ năm cho Tiên Vương cảnh đặt chân đến Đệ Nhất Cảnh; phần thứ sáu cho Tiên Tôn cảnh đặt chân đến Tiên Vương cảnh.

Còn dư lại bốn phần Diệp Hạo không vận dụng.

Mỗi lần chỉ vận dụng từng chút.

Bởi vì tu sĩ có thể dùng đến Linh tủy không có mấy người.

Bất quá hắn vẫn lưu lại một ngàn phần Tứ Cấp Thần Minh, ba trăm phần Ngũ Cấp Thần Minh, một trăm phần Lục Cấp Thần Minh.

Số lượng này đã đủ nhiều.

Phải biết Diệp Hạo lưu lại lượng Tam Cấp Thần Minh đã pha loãng đến trăm vạn lần.

Còn về phần thứ hai, phần thứ nhất càng đạt đến ngàn ức vạn cấp.

Có thể nói Viêm Hoàng tông tương lai trăm ngàn vạn năm không cần lo lắng vấn đề tư nguyên.

Đương nhiên loại tài nguyên như Linh tủy này, Viêm Hoàng tông cũng không tuỳ tiện vận dụng.

Bởi vì Viêm Hoàng tông tự thân tài nguyên đã đủ nhiều, còn nữa, hiện tại cao thủ Viêm Hoàng tông đã rất nhiều, hoàn toàn không cần thiết lại bồi dưỡng thêm.

- Ta lúc nào lừa ngươi?

Diệp Hạo cười to nói.

- Cho ta thời gian mười năm có thể bố trí tốt trận pháp nơi này.

Tứ Phương Thần Thú hưng phấn nói.

- Mười năm?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút gật đầu.

Mười năm sau, Nhất trọng thiên hẳn sẽ sụp đổ.

. . .

Vài chục năm sau Cửu trọng thiên cũng theo đó sụp đổ.

Một lần sụp đổ này sẽ sinh ra rất nhiều tạo hóa, những tạo hóa này đều bị Nhân tộc Đệ thập giới chiếm đoạt sạch sẽ.

- Cửu trọng thiên toàn bộ hủy diệt.

- Thiên địa sẽ một lần nữa tái tạo.

- Một lần nữa thiên địa sẽ trở nên cường đại thêm.

- May mắn là chúng ta còn sống.

Đệ thập giới, trong mắt một đám tu sĩ lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Bởi vì bọn hắn sẽ có cơ hội hưởng thụ được cơ duyên nghịch thiên.

Chỉ là bọn họ không ngờ mười năm đã qua nhưng Cửu trọng thiên không có dấu hiệu trọng tổ.

Đều này khiến mọi người có một loại cảm giác bất an.

- Thiên Đạo Cửu trọng thiên đang làm cái gì thế?

- Ngươi cảm thấy vị kia đang suy nghĩ gì? Vị kia muốn dìm chết chúng ta à?

- Nếu Đệ thập giới bị diệt hắn mới có thể thu được lợi ích tối đa.

- Đáng chết, tại sao có thể làm như vậy?

- Phải biết toàn bộ cao thủ Cửu trọng thiên đều chạy trốn tới Đệ thập giới, Thiên Đạo sao có thể bỏ qua đây?

- Nhưng Đệ thập giới là trước thời Thái Cổ mở ra, Thiên Đạo cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng

- Điều này cũng là thật.

- Chúng ta hao tổn Thiên Đạo, tài nguyên trong Đệ thập giới đủ cho chúng ta chèo chống ngàn vạn năm.

Lại qua mười năm, Cửu trọng thiên vẫn không có dấu hiệu hồi phục, Diệp Vô Địch cũng không chờ đợi thêm nữa mà quyết định độ Thần kiếp tiến về Thần Vực.

- Mẹ, ta phải đi rồi.

Trong hỗn độn, Diệp Vô Địch nhìn Đường Phiên Phiên nói.

Đường Phiên Phiên tràn đầy nước mắt, bờ môi mấp máy muốn nói gì, tuy nhưng gì cũng không nói được.

Diệp Vô Địch nhìn Diệp Hạo một cái quay người vọt vào vô tận không trung.

Sau một khắc, từng đạo Thần lôi kinh khủng đánh tới thân thể hắn.

Nhưng thời điểm những Thần lôi kia cách Diệp Vô Địch ngàn mét thì vô ảnh vô tung biến mất.

Diệp Vô Địch giống như trường tồn tuyên cổ, tràn đầy uy nghiêm.

Cho dù Thần lôi cũng không dám lại gần hắn .

Đi qua một hồi, Diệp Vô Địch tung một quyền đánh tới kiếp vân đầy trời.

Làm cho lòng người rung động.

Kiếp vân vậy mà tiêu tán.

Cái gì cũng không còn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận