Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 217: Một Cái Áo Khoác

Dịch: Vũ

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------------------------------------------

Thân pháp, chưởng pháp, kiếm pháp.

Một cái thân pháp, một cái tấn công, một cái đánh xa.

Diệp Hạo sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới truyền thụ cho Thiều Hoa ba môn công pháp này.

Sau khi trở về văn phòng, Thiều Hoa tuyên bố muốn bế quan.

Đợi đến lúc Thiều Hoa suy ngẫm lại những công pháp này mới khiếp sợ phát hiện, chúng tinh diệu hơn những gì bản thân đã học gấp mười lần.

Không chút do dự mà khẳng định rằng, cho dù thân pháp cục trưởng đang dùng hiện giờ cũng không bằng thân pháp do Diệp Hạo truyền thụ.

Thiều Hoa làm sao biết thân pháp Diệp Hạo truyền thụ cho cô là công pháp đạo thuật đã được sữa chữa.

Thân pháp mà Hắc Long nắm giữ cho dù rác rưỡi nhất cũng mạnh hơn trong Lục Môn Tam Tông nhiều.

Diệp Hạo sáp nhập thêm Võ Học Áo Nghĩa vào thân pháp đó, điều này khiến cho uy lực công pháp giảm bớt nhưng đồng thời cũng đơn giản hơn, nếu không chỉ sợ Thiều Hoa không học được.

Tuy nói thế, nhưng những công pháp này tốt hơn rất nhiều các công pháp đang lưu truyền trong tu chân giới hiện nay.

Thiều Hoa biết thân pháp này tinh diệu hơn cái bản thân đã học gấp mười lần, nhưng đến lúc tu luyện cô mới biết bên trong còn chứa huyền cơ.

- Cái này… đâu thể dùng từ gấp mười để hình dung được a.

Thiều Hoa giật mình.

Nhưng nhiêu đó cũng đủ làm khó cô rồi, bởi vì nội tình của cô không phải Đạo Kinh.

Mà main nhà ta đương nhiên không biết những chuyện này.

Về tới Ma Đô, hắn trước tiên trở về biệt thự.

Đường Phiên Phiên đang mặc tạp dề xào rau trong bếp.

- Cậu đợi một lát, cũng sắp xong rồi.

Đường Phiên Phiên thấy Diệp Hạo trở về, ôn nhu nói.

- Tôi không ăn được nhều, chị không cần nấu nhiều quá đâu.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Biết mà!

Đường Phiên Phiên ngoài miệng nói biết nhưng vẫn làm cả bàn đồ ăn.

- Nhiều quá rồi!

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Cơ hội chúng mình cùng nhau ăn cơm không nhiều, vì vậy một một lần tôi đều rất trân quý.

Đường Phiên Phiên nghiêm túc nói ra.

Nghe người đẹp tỏ lòng, Diệp Hạo cũng bị chấn động.

Hắn cẩn thận nhớ lại, quả thật thời gian qua, mình và Đường Phiên Phiên ở cùng nhau không nhiều.

Đường Phiên Phiên không tranh không đoạt, nhưng không có nghĩa cái gì cô cũng không để ý.

- Nhưng hai ta lại có thể ở chung cả một đời!

Diệp Hạo nhìn thằng vào mắt Đường Phiên Phiên, ôn nhu nói.

Đường Phiên Phiên kinh ngạc, đây là lần đâu tiên Diệp Hạo đáp lại tình cảm của cô.

Đây không phải thổ lộ, nhưng nó trân quý hơn rất nhiều những lời thổ lộ nào.

- Có phải em yêu cầu quá mức hay không?

Chợt Đường Phiên Phiên nói ra câu này.

- Do anh làm em chịu thiệt thòi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Lát nữa chúng ta đi dạo phố đi.

- Anh không cần đi học sao?

- Đi học đâu có quan trọng bằng đi dạo phố với người đẹp, hi hi.

- Tốt!

Khóe miệng Đường Phiên Phiên rốt cuộc nở ra nụ cười, gương mặt hiện rõ hai chữ “hạnh phúc”.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Hạo đứng lên đi rửa chén.

- Để anh rửa nha.

- Em nấu cơm, anh rửa chén, anh đã phân công, em không được giành nữa.

Diệp Hạo nói với Đường Phiên Phiên.

- Còn em, em không định thay một bộ quần áo đẹp sao?

- Có chứ.

Cô nàng cần phải thay quần áo một chút, dù gương mặt đã đẹp sẵn rồi nhưng cũng cần ăn mặc đẹp, ai cũng hy vọng bản thân mình càng xinh đẹp hơn mà, nhất là trong mắt người mình yêu.

Diệp Hạo rửa chén xong, lại đợi hơn năm phút nữa, Đường Phiên Phiên mới xuống lầu.

Cô mặc một áo khoác màu vàng nâu, mang một cái khăn quàng cổ màu trắng, nắm mép váy đứng trước mặt Diệp Hạo xoay một vòng.

- Thế nào?

- Rất xinh đẹp!

- Không lừa em chứ?

- Em ra đường phố xem thử có bao nhiêu người quay lại nhìn mà bảo anh lừa?

- Hi hi.

Đường Phiên Phiên lái xe.

Cô đậu xe trong Cao Ốc Bách Hóa, sau đó cùng Diệp Hạo sóng vai đi vào cửa hàng.

- Lạnh quá.

Đường Phiên Phiên đưa tay lên miệng thổi thổi.

Khóe miệng Diệp Hạo khẽ mỉm.

Đường Phiên Phiên có tu vi sao có thể bị lạnh được? Nhưng người ta là con gái, Diệp Hạo hiểu cô ấy đang thích làm dáng vậy thôi.

- Anh giúp em sửi ấm…

Diệp Hạo nói xong, nắm tay cô nàng.

- Tay anh ấm quá.

- Bây giờ thế nào?

- Vẫn còn hơi lạnh…

Khuôn mặt Đường Phiên Phiên đỏ bừng nói.

- Đi thôi.

Diệp Hạo nắm tay Đường Phiên Phiên đi vào Cao Ốc Bách Hóa.

Quần áo được bán trong Cao Ốc Bách Hóa đều thuộc các nhãn hiệu nổi tiếng.

Nhưng với gia cảnh của hai người cũng không thèm quan tâm đến số tiền này.

- Em Phòng Đấu Giá ở đâu không?

- Biết chứ.

- Anh có một ít Ngọc Thạch cần chuẩn bị đấu giá.

- Giá trị khoảng bao nhiêu?

- Hơn tỷ thôi.

Đường Phiên Phiên mở to hai mắt nhìn hắn hỏi lại.

- Nhiều như vậy?

- Số Ngọc Thạch sẽ được chuyển đến buổi chiều, lúc đó anh dẫn em đi xem.

- Được.

- Nếu vậy, em đề nghị mời các cửa hàng châu báu lớn trong nước tiến hành đấu giá.

- Được, chuyện này em làm đi.

- Chuyện này em không thích hợp làm đâu.

- Tại sao?

- Nếu em làm việc này sợ anh sẽ bại lộ thân phận.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói:

- Để anh nghĩ lại.

- Em có quen người đấu giá nào có thể tin tưởng được không?

- Hình như có một người.

- Vậy em để người đó đại diện đi.

- Cũng được.

Nói cùng nhau đi dạo phố nhưng Đường Phiên Phiên chỉ mua quần áo cho Diệp Hạo.

Mới dạo có một vòng, Diệp Hạo đã có thêm ba bộ quần áo mới.

- Cái áo khoác này nhìn cũng được.

Đường Phiên Phiên chỉ một áo khoác kiểu mới, nói:

- Phục vụ, lấy cho tôi xem cái này.

- Xin lỗi quý khách, cái áo này đã có người đặt trước rồi.

Trên mặt người phục vụ lộ vẻ áy náy:

- Cô có muốn xem thử kiểu khác hay không?

- Cái này bị người ta giành trước rồi hả?

Đường Phiên Phiên hỏi lại.

- Vâng, đúng thế!

- Vậy thôi đi!

- Hay mọi người tìm kiểu dáng khác xem?

- Không cần!

Đường Phiên Phiên chỉ yêu thích cái áo khoác kia.

Hai người Đường Phiên Phiên vừa rời đi, lát sau có một cô gái xinh đẹp trắng trẻo đi đến.

- Phục vụ, cậu đóng gói cái áo này cho tôi đi.

Người phục vụ này nhanh chóng xếp áo khoác vào hộp.

- Vừa mới có một học sinh nữ xinh đẹp cũng muốn mua áo khoác này cho bạn trai cô ấy đấy.

- Cô cũng mua cho bạn trai à?

Trên mặt cô gái lộ vẻ ngượng ngùng đáp lời.

- Không phải, tôi chỉ mua cho bạn thôi.

Người phục vụ nhìn nét mặt cô gái một cái rồi cười nói.

- Tôi thật sự tò mò, người con trai như thế nào đáng để cô theo đuổi đây a?

- Một người con trai ưu tú.

- Cô ít ra cùng là cấp bậc Giáo Hoa a.

Cô gái không trả lời.

Thực tế, những vấn đề thế này rất khó trả lời.

- Xong, tổng cộng hai mươi bảy ngàn hai trăm tệ.

Người phục vụ nói.

Cô gái đưa thẻ ngân hàng ra thanh toán.

Người phục vụ quét thẻ, sau đó điện thoại của cô gái vang lên thông báo.

Nàng lấy điện thoại ra xem, thấy phía trên thông báo mình còn dư ba trăm tệ.

- Phải ăn mì tôm nữa rồi quá.

Cô gái lẩm bẩm nói.

Nhưng nghĩ đến việc hắn sẽ mặc chiếc áo này, trong mắt cô hiện ra sự vui vẻ.

- Hắn mặc vào nhất định sẽ rất đẹp trai a.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )



Diệp Hạo gọi cho Minh Nguyệt.

Hiện tại, Minh Nguyệt cũng có khá có tiếng tăm ở Ma Đô.

Đương nhiên, việc này cũng nhờ Trương Kình Tùng đằng sau chăm sóc.

Khi Minh Nguyệt thấy số Ngọc Thạch trị giá hơn tỷ bạc, cả người cô cứng đờ.

- Một khối ngọc lớn như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận