Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2172: Không Đủ Sao?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Xếp xong đội hình chiến đấu, lấy ra khí giới chiến đấu, hơn nữa còn phải dựa theo phương vị trận pháp phòng thủ.

Nhưng bây giờ, bọn họ nào có thời gian.

A!

A!

A!

Mấy trăm Kim Cương Chuẩn lao xuống giết chết mười mấy hộ vệ.

- Lôi Bạo Châu.

Đúng lúc này, Vũ Văn Phi bóp nát một hạt châu tràn ra uy áp ngập trời. Sau một khắc, từ bên trong hạt châu tuôn ra từng đạo kinh lôi.

Mười mấy Kim Cương Chuẩn lập tức bị đánh trọng thương.

Kim Cương Chuẩn còn dư lại lập tức nhìn về phía Vũ Văn Phi.

Trái tim Vũ Văn Phi không khỏi đập nhanh, thầm nghĩ trong lòng.

- Không tốt.

Đám súc sinh lông lá này lại ghi hận hắn.

- Các ngươi còn không xuất thủ?

Vũ Văn Phi quát.

Đám người mới tỉnh mộng, nhao nhao đánh ra từng đạo thần thông.

Nhưng dù có đám thị vệ trợ giúp, tình huống Vũ Văn Phi vẫn không ổn, bởi vì đồng thời vây công hắn còn có hơn 20 Kim Cương Chuẩn.

Hắn làm sao có thể ứng phó được?

Tình huống bên phía Lương Tú Anh cũng không tốt hơn chút nào.

Bởi vì cũng có hơn mười mấy Kim Cương Chuẩn đồng thời vây công ả.

Sau mấy chiêu, trên người ả xuất hiện bốn năm đạo vết thương.

Rơi vào đường cùng, Lương Tú Anh đành phải vận dụng pháp bảo đánh giết những Kim Cương Chuẩn này.

Thuế Khí các không có nhiều đồ vật khác, nhưng loại vật như pháp bảo lại có rất nhiều.

Sau khi đánh chết sáu Kim Cương Chuẩn, Lương Tú Anh bi ai phát hiện trên người mình không còn lá bài tẩy nào nữa.

- Chẳng lẽ hôm nay, ta phải bỏ mạng ở chỗ này?

Lương Tú Anh bi ai nói.

Đúng lúc này, Lương Tú Anh không biết vì sao lại nhớ tới Diệp Hạo.

Mà khi Lương Tú Anh nhìn thấy Diệp Hạo, ánh mắt lộ vẻ không thể tin dược.

Bởi vì Diệp Hạo như bước lên bậc thang trời, mà trên không trung còn có một thân thể to lớn hơn Kim Cương Chuẩn bình thường.

Chẳng lẽ Kim Cương Chuẩn kia là đầu lĩnh đám Kim Cương Chuẩn này?

Chờ chút.

Diệp Hạo muốn làm gì?

Chẳng lẽ hắn muốn đi đánh giết Kim Cương Chuẩn đầu lĩnh?

- Nghiệt súc.

Diệp Hạo đã đi tới đối diện Kim Cương Chuẩn đầu lĩnh.

Nghe được Diệp Hạo xưng hô, Kim Cương Chuẩn đầu lĩnh lộ ra ánh mắt đỏ tươi.

Sau một khắc, nó lao về phía Diệp Hạo, cương phong kinh khủng lập tức cầm giữ Diệp Hạo, mắt thấy phải xoắn nát hắn trong nháy mắt, Diệp Hạo lại vỗ bàn tay lên thân thể nó.

Kim Cương Chuẩn đầu lĩnh khẽ run thân thể lên, chợt rung động đến mọi người ở đây, kêu lên một tiếng nghẹn ngào rồi rơi xuống phía dưới, sau khi hạ xuống hai lần thì không còn sức sống nữa.

Kim Cương Chuẩn đầu lĩnh vẫn lạc khiến Kim Cương Chuẩn phía dưới bỏ mạng chạy trốn.

Thấy một màn như vậy, đám người Chu Tam một hồi lâu sau cũng chưa kịp phản ứng.

- Còn không quét dọn chiến trường?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Diệp công tử.

Một lần này, Chu Tam nhìn Diệp Hạo đã không còn khinh thị như trước nữa, thay vào đó là kính sợ nồng nặc.

Kim Cương Chuẩn đầu lĩnh có thực lực Chân Thần cảnh tầng chín.

Nhưng lại không ngăn được một đòn của Diệp Hạo.

Điều này nói rõ cái gì?

Chu Tam rất rõ ràng.

Hiện tại, hắn rốt cục cũng ý thức được Ngũ Sắc tông vì sao lại phái Diệp Hạo đến?

Bởi vì thực lực Diệp Hạo cực kỳ cường đại.

- Không thể chậm trễ thời gian nữa.

Diệp Hạo chỉ chỉ không trung nói.

Chu Tam vội ra lệnh cho thị vệ còn sống quét dọn chiến trường, thu thi thể thị vệ vẫn lạc lại.

Lương Tú Anh chần chờ một chút vẫn nói.

- Chu Tam công tử, có thể cho chúng ta hai giọt tinh huyết của thi thể Kim Cương Chuẩn đầu lĩnh không?

Kim Cương Chuẩn đầu lĩnh là Chân Thần cảnh tầng thứ chín.

Máu tươi của nó giá trị có thể nghĩ.

Chu Tam lại nhìn về phía Diệp Hạo.

- Kim Cương Chuẩn đầu lĩnh do Diệp công tử đánh chết, ta không có quyền cho cô tinh huyết.

Lương Tú Anh nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Không có phần của các ngươi.

Lương Tú Anh giận mà không dám nói gì.

Nàng thật sự không dám nổi giận với Diệp Hạo.

- Chu Tam, thi thể Kim Cương Chuẩn đầu lĩnh, ngươi thu không?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Thu chứ.

- Ngươi cho giá đi?

Chu Tam suy nghĩ một chút nói.

- 8000.

- Có thể.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Cho ngươi.

Chu Tam vội đưa cho Diệp Hạo một cái túi Càn Khôn.

Diệp Hạo cũng không thèm nhìn mà thu vào.

8000 hạ phẩm Thần thạch mà thôi.

Diệp Hạo thật không để vào mắt.

Sau khi quét dọn chiến trường, một đoàn người lập tức rời đi.

Mắt thấy sẽ đến điểm tụ tập thương đoàn lâm thời, Diệp Hạo bỗng nhiên hỏi.

- Chu Tam, ngươi có đắc tội với ai không?

Chu Tam có chút mờ mịt nhìn Diệp Hạo nói.

- Diệp công tử, vì sao nói như vậy?

- Phía trước ba trăm mét có ba cao thủ ẩn giấu.

Diệp Hạo chỉ rừng cây đằng trước nói.

- Ta thấy ánh mắt bọn họ nhìn ngươi không quá hữu hảo.

Chu Tam biến sắc.

Mà đúng lúc này, một đạo âm thanh sang sảng vang lên giữa không trung.

- Không ngờ Chu Tam ngươi mời được một cao thủ chân chính.

Ba bóng người từ trong rừng đi ra.

Nhìn thấy ba bóng người này, sắc mặt Chu Tam trở nên khó coi.

- Nhị ca.

Chu Tam không ngờ người đánh lén lại là nhị ca hắn.

Chu Nhị công tử hài hước nhìn Chu Tam nói.

- Chu Tam, nể tình tình cảm huynh đệ bao nhiêu năm nay, ngươi ăn vào viên đan dược này, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.

- Đây là đan dược gì?

Chu Tam nhìn viên đan dược kia nói.

- Thực cốt đan.

Chu Nhị thản nhiên nói.

Chu Tam co rụt con ngươi lại.

Loại độc đan này, hắn từng nghe qua.

Sau khi ăn vào, mỗi tháng phải phục dụng giải dược làm dịu, nếu không xương cốt của mình sẽ bị ăn mòn thành mảnh vụn.

Loại đau khổ này không phải thường nhân có thể chịu được.

- Nhị vị Thuế Khí các, các ngươi nhanh chóng rời khỏi, chúng ta có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chu Nhị nói đến đây, chỉ một bóng người bên cạnh nói.

- Vị này là cao đồ Ngự Thú các, Đậu Vĩnh Niên.

Đậu Vĩnh Niên nhìn thoáng qua Vũ Văn Phi nói.

- Cho các ngươi ba hơi thở biến mất trước mắt ta, nếu không, đừng trách bảo bối ta xé nát các ngươi.

Hắn vuốt ve Liệt Báo bên cạnh.

Vũ Văn Phi tái mặt. Hắn nhìn thoáng qua Liệt Báo, ánh mắt lộ ra kiêng kị nồng nặc, chợt nhìn hướng Chu Tam nói.

- Chu Tam công tử, đây là tiền đặt cọc ngươi cho chúng ta trước đó, hiện tại chúng ta trả tiền đặt cọc lại cho ngươi.

Vũ Văn Phi ném cho Chu Tam một cái túi Càn Khôn, sau đó mang theo Lương Tú Anh vọt về nơi xa.

- Hiện tại đến phiên ngươi.

Chu Nhị công tử cười híp mắt nhìn Diệp Hạo.

- Kim Cương Chuẩn Chân Thần cảnh tầng chín cũng không phải đối thủ ta, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Ảnh Báo Chân Thần tầng chín đánh lại ta?

Diệp Hạo lạnh nhạt hỏi.

- Ảnh Báo Chân Thần tầng chín có lẽ không phải đối thủ của ngươi? Nhưng nếu có thêm Thải Độc Chu Chân Thần tầng chín thì sao?

Đậu Vĩnh Niên nói xong, một con nhện to lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

- Không đủ.

Diệp Hạo không thay đổi sắc mặt đáp.

- Không đủ?

Đậu Vĩnh Niên huýt sáo một cái, sau một khắc, mấy chục Kim Cương Chuẩn xuất hiện giữa không trung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận