Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2173: Truy Tung

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Thấy một màn như vậy, đám người Chu Tam biến sắc.

Đội hình như vậy, dù Diệp Hạo có mạnh hơn cũng không chống lại được.

Những Kim Cương Chuẩn kia mà liều lĩnh, bọn nó nhất định có thể kiềm chế được Diệp Hạo.

Diệp Hạo chỉ cần bị kiềm chế sẽ có khả năng vẫn lạc dưới hai yêu thú Chân Thần cảnh tầng chín công kích.

- Diệp công tử, chúng ta sẽ giúp ngươi ngăn cản những Kim Cương Chuẩn này.

Lúc này, ánh mắt Tống Ba kiên định nói.

- Các ngươi xác định có thể ngăn cản những Kim Cương Chuẩn này?

Đậu Vĩnh Niên ha ha cười nói.

- Dù liều cái mạng này, ta cũng sẽ lưu lại bọn chúng.

Tống Ba nghiêm mặt nói.

- Trước khi nói câu này, có phải ngươi coi ta thành bài trí?

Đậu Vĩnh Niên nói đến đây, toàn thân tuôn ra chấn động đáng sợ, cỗ ba động này thậm chí cường hãn hơn cả ba động trên người Ảnh Báo.

Sắc mặt Tống Ba trở nên tái nhợt.

Thế thì đánh như thế nào?

Bản thân Đậu Vĩnh Niên cũng chỉ là một Chân Thần tầng chín thôi.

Dù Diệp Hạo có mạnh hơn cũng không ngăn được ba tồn tại tầng chín.

Phía bên mình lại không giúp đỡ được cái gì?

Chu Tam công tử nhẹ nhàng thở dài nói.

- Diệp công tử, ngươi đi đi.

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn Chu Tam một cái.

- Nếu ta đi, ngươi sẽ không sống nỗi.

- Nếu kết quả đã được định trước, ta cần gì phải để Diệp công tử ngươi mạo hiểm?

Chu Tam thong thả nói.

Chu Tam muốn chết?

Không, hắn không muốn chết.

Nhưng vấn đề bây giờ không phải hắn không muốn thì sẽ không chết.

- Mạo hiểm?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Chỉ bằng bọn họ? Còn chưa đủ tư cách.

Diệp Hạo nói đến đây, một bàn tay đánh tới đám Kim Cương Chuẩn trên trời cao, phụ cận bọn nó lập tức xuất hiện từng đoàn hỏa diễm kinh khủng, những ngọn lửa kia nhanh chóng đốt cháy Kim Cương Chuẩn.

Một hơi thở cũng chưa tới, những Kim Cương Chuẩn kia đã hóa thành tro tàn, ngay sau đó, Diệp Hạo vỗ một bàn tay tới phương hướng Đậu Vĩnh Niên.

- Lui.

Đậu Vĩnh Niên gầm thét.

- Ai cho ngươi lui?

Diệp Hạo quát lớn một câu.

Sự tỉnh táo trong mắt đám người Đậu Vĩnh Niên lập tức biến mất, lần trì hoãn này khiến toàn thân bọn hắn bị hỏa diễm đốt.

Nhìn hỏa diễm, bọn người Chu Tam công tử ngây ngẩn cả người.

Ba Chân Thần tầng chín cứ như vậy vẫn lạc?

- Trời đã tối rồi, còn không đi sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Diệp công tử, ngươi...ngươi.

Chu Tam nhìn Diệp Hạo không biết nên nói cái gì.

- Đi thôi.

Diệp Hạo lại dời đi chủ đề.

Chu Tam nhìn Diệp Hạo thật sâu, liếc mắt bảo đám người tiếp tục tiến lên.

Sau khi bọn họ rời đi, Vũ Văn Phi cùng Lương Tú Anh trong đám cỏ xa xa lộ vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

- Tiểu tử kia có thực lực khủng bố như vậy?

Lương Tú Anh lẩm bẩm.

- Thực lực của hắn có lẽ đạt đến Môn Thần cảnh.

Vũ Văn Phi lộ ánh mắt lấp lóe hàn mang lăng lệ nói.

- Sư huynh, bị tiểu tử kia đoạt danh tiếng, ta không cam tâm.

Lương Tú Anh chợt nhìn Vũ Văn Phi gằn từng chữ một nói.

- Hiện tại, tiểu tử kia đã giết Đậu Vĩnh Niên của Ngự Thú các, chúng ta chỉ cần để lộ tin tức này ra ngoài, ta tin tưởng đệ tử Ngự Thú các sẽ không bỏ qua cho hắn.

Lúc Vũ Văn Phi nói câu này, đáy mắt đã lộ ra một tia sát ý.

Từ trước đến nay, hắn luôn tự ngạo.

Nhưng Diệp Hạo lại nhiều lần đánh lên mặt hắn.

Trong lòng của hắn sao có thể không hận.

Đám người gắng sức đuổi theo, vào buổi tối rốt cục cũng đến được địa điểm thương đội nghỉ ngơi lâm thời.

Đến nơi này, thương đội xem như an toàn.

Bởi vì điểm nghỉ ngơi lâm thời có cao thủ Thiên Thần cấp trú đóng.

Đương nhiên, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi cũng phải tốn tiền.

- Nhiệm vụ của ta hoàn thành, ngươi viết cho ta cái biên nhận đi.

Diệp Hạo nhìn Chu Tam nói.

Chu Tam xoát xoát viết xuống một tấm đơn biên nhận đưa cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhận lấy rồi nói.

- Cáo từ.

- Diệp công tử, ngươi đi về bây giờ sao?

Sắc mặt Chu Tam chợt biến hóa.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Diệp công tử, bây giờ đi về quá nguy hiểm.

- Không sao.

Diệp Hạo hướng Chu Tam phất phất tay, bước đi về phía rừng cây.

Chu Tam há to miệng, cuối cùng vẫn không nói cái gì.

Thiên tài võ đạo như Diệp Hạo hiển nhiên sẽ không nghe lời hắn.

Lúc Chu Tam nghỉ ngơi, mấy đạo thân ảnh xông vào doanh địa hắn.

- Chu Tam, Diệp Hạo đâu?

Một thanh niên cầm đầu lạnh giọng chất vấn.

- Diệp công tử rời khỏi từ một phút trước rồi.

Chu Tam nhìn quần áo những thanh niên này, trong lòng nổi lên dự cảm không tốt.

Bởi vì mấy thân ảnh này cũng là đệ tử Ngự Thú các.

Bọn họ tìm Diệp Hạo chắc chắn không phải để nói chuyện.

Trả thù.

Chu Tam lập tức ý thức được điểm ấy.

Như vậy, vấn đề là?

Ai tiết lộ bí mật?

Hộ vệ chắc chắn không có khả năng.

Bởi vì chuyện này đối với bọn hắn không có bất kỳ chỗ tốt gì.

Rất nhanh, trong đầu Chu Tam xuất hiện hai bóng người.

Vũ Văn Phi, Lương Tú Anh.

Ngoại trừ hai vị này, Chu Tam không nhớ nổi còn có ai khác?

Đáng chết!

Trong lòng Chu Tam nguyền rủa, đồng thời sắc mặt bất an nhìn mấy đệ tử Ngự Thú các.

Hắn lo lắng đệ tử Ngự Thú các giận chó đánh mèo đến trên người mình.

- Hướng nào?

Chu Tam do dự một chút vẫn chỉ phương hướng Diệp Hạo rời đi.

Đệ tử Ngự Thú các am hiểu truy tung chi thuật, dù bản thân chỉ nhầm phương hướng, người ta cũng có thể nhanh chóng tìm được.

Cổ Kiến Bạch nhìn Chu Tam một hồi nói.

- Ngươi rất thông minh.

Nói xong câu đó, Cổ Kiến Bạch mang theo mấy người đuổi tới phương hướng Diệp Hạo rời đi.

Chu Tam không khỏi thở dài một hơi.

Cổ Kiến Bạch nói câu sau cùng có ý gì, hắn biết rõ.

Nếu hắn vừa rồi có bất kỳ giấu diếm gì, bây giờ có thể đầu một nơi thân một nẻo.

Lại nói đến Diệp Hạo.

Diệp Hạo đi đến chỗ sâu trong rừng cây, dần dần cảm giác được từng ánh mắt theo dõi hắn.

Diệp Hạo rõ ràng đây là yêu thú và ma thú ẩn nấp trong rừng rậm muốn săn giết hắn.

Nhưng hắn lại không có gì phải sợ.

Diệp Hạo đi tới, đầu óc đột nhiên mê muội một trận.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn lập tức khôi phục lại sự trong sáng.

Thần thức công kích...

Hồn Ma!

Đúng lúc này, một đạo lục quang vọt tới thức hải Diệp Hạo.

Mà khi nó vọt tới trước mặt Diệp Hạo, một đạo thần hồn chi lực vô cùng cường đại từ mi tâm Diệp Hạo tuôn ra, hóa thành một lưỡi hái tử thần hung hăng chém tới đạo lục quang kia.

A!

Đạo lục quang kia bị chém thành hai đoạn.

Sau một khắc, hai đoạn lục quang bỏ chạy về nơi xa.

- Chạy?

Diệp Hạo cười lạnh.

Hắn vận dụng Yên Diệt chi thuật do Tứ Phương Thần Thú truyền thụ, hai đạo lục quang nhanh chóng hóa thành tro tàn.

- Đồng bạn của các ngươi đã bị ta giết, các ngươi còn muốn nhịn tới khi nào?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua bốn phía.

Khiêu khích!

Không sai!

Diệp Hạo đang gây hấn!

Sau một khắc, Hồn Ma núp trong bóng tối cũng không chịu đựng nổi vọt tới Diệp Hạo.

Cổ Kiến Bạch dựa theo tung tích Diệp Hạo lưu lại, một đường truy kích, đuổi theo thì thấy từng con ma thú vẫn lạc.

- Chân Thần tầng tám.

- Chân Thần tầng chín.

- Vì sao nơi này có nhiều ma thú vẫn lạc như vậy?

Đám người Cổ Kiến Bạch càng truy tung, trong lòng càng kinh hãi

Bởi vì ma thú vẫn lạc dọc trên đường đạt đến mấy trăm con.

Bạn cần đăng nhập để bình luận