Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2175: Cướp Đoạt Đan Dược

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Vì sao ngươi xuất hiện trong Hòe Ấm Tùng Lâm?

Diệp Hạo nhìn bạch y nữ tử bình tĩnh hỏi.

Bạch y nữ tử trầm mặc không nói.

Chỉ chốc lát sau cười khổ lên tiếng.

- Có thể đưa ta về Ngũ Hương thành không?

- Ngũ Hương thành?

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên nói.

- Cô là đệ tử Đan Hà các?

Diệp Hạo biết Ngũ Hương Thành là thành trì phụ thuộc của Đan Hà Các.

- Đệ tử Đan Hà Các Khương Sở Hàm.

Bạch y nữ tử nói ra tên của mình thì quan sát phản ứng của Diệp Hạo, để cho nàng kinh ngạc là trên mặt hắn không biến hóa chút nào.

Chẳng lẽ Diệp Hạo chưa từng nghe qua tên của nàng?

- Đi thôi, ta đưa cô đi Ngũ Hương thành.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Tạ.

Khương Sở Hàm chân thành nói.

- Đến Ngũ Hương thành, ta sẽ bảo tông môn cho ngươi một bút thù lao phong phú.

Diệp Hạo cười cười rồi triệu hoán ra một thanh thần kiếm.

- Lên đây đi.

Khương Sở Hàm gật đầu một cái rồi nhảy lên thần kiếm.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động chỉ huy Thần kiếm hướng về Ngũ Hương Thành.

Dọc đường Diệp Hạo gặp một ít ma thú cùng yêu thú tập kích, bất quá yêu thú và ma thú cũng dưới Môn Thần cảnh, Diệp Hạo dễ dàng xử lý bọn chúng.

Hao phí thời gian một ngày một đêm Diệp Hạo mới đi đến được Ngũ Hương thành.

Nhìn thấy Ngũ Hương thành, ánh mắt Khương Sở Hàm lộ ra vẻ kích động.

- Nhị muội, muội không nghĩ tới ta có thể còn sống trở về chứ?

Trong mắt Khương Sở Hàm lóe lên một đạo hàn quang.

Gia tộc Khương Sở Hàm trong Ngũ Hương thành cũng là danh môn vọng tộc.

Điểm ấy có thể nhìn ra từ lầu các to lớn trong gia tộc Khương Sở Hàm.

Khương Sở Hàm và Diệp Hạo đồng hành đi tới đại sảnh Khương gia thì cao tầng Khương gia đang thương thảo chuyện quan trọng.

- Sở Hàm.

- Sở Hàm, ngươi không phải vẫn lạc sao?

- Sở Thanh, chuyện này đến cùng như thế nào?

Cao tầng Khương gia kinh ngạc đồng thời nhìn về hướng một thiếu nữ tịnh lệ.

Thiếu nữ này giống Khương Sở Hàm như đúc.

Song sinh.

Khi nàng nhìn thấy Khương Sở Hàm trên mặt cũng đầy chấn kinh, bất quá lúc nàng quan sát Khương Sở Hàm một chút, hai tròng mắt của nàng phóng ra sát cơ dữ tợn nói.

- Khương Sở Hàm, không nghĩ tới dưới loại tình huống đó mà ngươi cũng không chết.

Khương Đức Nhiêu nghe được Khương Sở Thanh nói như vậy lập tức ý thức được điều gì.

- Sở Thanh, ngươi làm cái gì?

Khương Sở Thanh cười cười nói.

- Cha, không phải tất cả mọi người đều thấy được sao?

- Khương Sở Thanh, ta là tỷ tỷ của ngươi, vì sao ngươi muốn ra tay với ta?

Khương Sở Hàm nhìn nhị muội cay nghiệt lạnh lùng mà đau lòng nhức óc nói.

- Khương Sở Hàm, không biết ta có nói với ngươi chưa, ta thích Trương Tam Thái?

Khương Sở Thanh lạnh lùng nhìn Khương Sở Hàm nói.

- Ngươi đã nói rồi.

Khương Sở Hàm gật đầu nói.

- Nhưng ta và Trương Tam Thái từ nhỏ đã có hôn ước, cái này ngươi không phải không biết?

- Hôn ước bất quá là một tờ hôn thư, ngươi muốn bỏ thì ai còn có thể cản ngươi được.

Khương Sở Thanh lại nói ra lời này.

- Súc sinh.

Tộc thúc của Khương Sở Hàm vỗ bàn gầm thét lên.

Chỉ vì như vậy mà ngươi ra tay với tỷ tỷ của mình?

Đây không phải súc sinh thì là gì?

- Ta biết các người đều muốn xử phạt ta?

Khương Sở Thanh quét mắt toàn trường một cái nói.

- Nhưng bây giờ kinh mạch toàn thân Khương Sở Hàm vỡ nát chín thành, ngay cả đan điền của nàng cũng xuất hiện tổn hại, chẳng lẽ các ngươi còn trông cậy vào Khương Sở Hàm gả cho Trương Tam Thái?

Tất cả cao tầng Khương gia đều kinh trụ.

Bọn họ vội vàng tiến lên kiểm tra thương thế cho Khương Sở Hàm.

Vừa mới kiểm tra sắc mặt của bọn họ lập tức đại biến.

Thương thế so với Khương Sở Thanh nói còn nghiêm trọng hơn.

- Hết cách xoay chuyển.

Một lão đan sư của Khương gia khẽ thở dài.

- Trương Tam Thái hiện tại đã là chân truyền đệ tử của Đan Hà các, địa vị Trương gia cũng như diều gặp gió.

Khương Sở Thanh nắm chắc thắng lợi trong tay nói.

- Khương gia chúng ta muốn ôm đùi Trương gia, thì phải duy trì hôn ước lập thành trước đó. Tỷ tỷ của ta tu vi đã phế, căn bản không tư cách làm thê tử Trương Tam Thái.

- Ngươi muốn thay thế tỷ tỷ ngươi làm thê tử Trương Tam Thái?

Diệp Hạo lúc này cười hỏi.

Ánh mắt Khương Sở Thanh lúc này mới nhìn về phía Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

- Nghiêm khắc nói ta hẳn là cừu nhân của ngươi, bởi vì ta là người vớt tỷ tỷ người từ dưới sông lên.

Diệp Hạo nhìn Khương Sở Thanh nói.

- Ngươi có biết việc này sẽ mang cho ngươi họa sát thân?

Trong mắt Khương Sở Thanh lóe lên một đạo hàn mang.

- Ta không cảm thấy thế.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Cha, ba ngày sau chính là thời gian Trương công tử tới cửa cầu hôn, nữ nhi nghĩ cha cũng không muốn vì chuyện này mà làm hỏng đại sự đâu hả.

Khương Sở Thanh nhìn về phía Khương Đức Nhiêu, bình tĩnh nói.

Trong mắt Khương Đức Nhiêu lấp lóe lửa giận kinh thiên.

Bàn tay của hắn nâng lên lại buông xuống, buông xuống lại nâng lên, lặp đi lặp lại mấy lần về sau rồi khẽ thở dài một hơi nói.

- Khương Sở Thanh, ngươi thắng.

Trên mặt Khương Sở Thanh lộ ra nụ cười thản nhiên, tiếp lấy chỉ Diệp Hạo nói.

- Như vậy cha có nên giết tiểu tử này hay không?

Khương Đức Nhiêu không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo.

Sắc mặt Khương Sở Hàm không khỏi biến.

- Cha, Diệp công tử là ân nhân cứu mạng của con.

- Tạm thời giam giữ.

Khương Đức Nhiêu trầm ngâm một chút vẫn ra lệnh.

Hiện tại là thời kỳ mấu chốt, không được có bất cứ sai lầm nào.

- Cha.

Khương Sở Hàm biến sắc.

Nàng đến đây là muốn đòi một cái công đạo, nhưng không ngờ thành vật hy sinh của gia tộc.

- Khương gia chủ, ngươi khẳng định muốn đưa vận mệnh Khương gia cột vào trên người một nữ tử tâm như rắn rít này?

Diệp Hạo lúc này nhàn nhạt hỏi.

- Ngươi cảm thấy bây giờ ta còn có lựa chọn khác sao?

Khương Đức Nhiêu khổ sở nói.

- Có chứ.

Diệp Hạo chỉ Khương Sở Hàm nói.

- Ta có thể trị thương thế của nàng.

- Chuyện cười này không buồn cười chút nào.

Khương Đức Nhiêu lắc đầu.

Tâm thần Diệp Hạo vừa động trong tay xuất hiện một cái bình ngọc.

- Khương Sở Hàm, ăn vào đi.

- Đây là cái gì?

Khương Sở Hàm nghi hoặc hỏi.

- Bát phẩm bát đẳng liệu thương đan.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Diệp Hạo nói xong cao tầng Khương gia đều xông tới.

Tiến vào kiểm tra sắc mặt của bọn hắn lập tức trở nên đặc sắc.

- Tám đường vân.

- Bát đẳng tiên đan.

- Từ mùi mà nói đây là diệu thương đan.

- Ta chưa gặp qua diệu thương đan đẳng cấp cao như vậy?

- Bát phẩm bát đẳng diệu thương đan nhất định có thể trị liệu cho Khương Sở Hàm.

Khương Sở Thanh thấy một màn như vậy thì đưa tay cướp tiên đan từ trong tay một vị trưởng lão, tiếp theo nàng nuốt tiên đan vào họng trước thần sắc khó tin của cao tầng Khương gia.

- Hiện tại không có đan dược.

Khương Sở Thanh thị uy nhìn Diệp Hạo một cái.

- Khương Sở Thanh, ngươi.

Đại trưởng lão chỉ Khương Sở Thanh lớn tiếng gào thét.

Bởi vì vừa rồi Khương Sở Thanh cướp đi tiên đan từ trong tay hắn.

- Khương Sở Hàm a Khương Sở Hàm, ngươi thực sự không còn cách cứu.

Diệp Hạo nhìn Khương Sở Hàm thần sắc lạnh lùng nói.

- Vừa rồi kêu ngươi phục dụng nhưng ngươi chần chờ, tính tình muội muội ngươi thế nào, ngươi không thể không rõ ràng? Lúc nàng xông tới nhưng ngươi không có bất kỳ phản ứng nào?

- Ta —— ta.

Trong lúc nhất thời Khương Sở Hàm không biết nên nói cái gì, trong mắt của nàng tràn đầy hối hận.

- Các ngươi đền diệu thương đan cho ta.

Khương Sở Hàm nhìn cao tầng Khương gia hô lớn.

Cao tầng Khương gia, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có một ai đứng ra?

Bạn cần đăng nhập để bình luận