Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2176: Uống Rượu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Khương Sở Hàm, đây là gia tộc ngươi coi là hậu thuẫn?

Diệp Hạo nhìn Khương Sở Hàm ánh mắt tràn đầy vẻ thuơng hại.

- Khương gia còn chưa tới phiên ngươi kêu la om sòm.

Khương Sở Thanh hừ lạnh nói.

- Nếu ta mà là ngươi hiện tại đã đàng hoàng ngậm miệng lại.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Khương Sở Thanh.

- Ngươi có ý tứ gì?

Khương Sở Thanh khẽ giật mình nói.

Diệp Hạo ha ha cười hai tiếng.

Đúng lúc này Khương Sở Thanh lại che cái bụng hét thảm lên.

- Ngươi đã làm gì ta?

- Ta chỉ bôi lên tiên đan một chút thực cốt độc.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Thực cốt độc?

Sắc mặt Khương Sở Thanh hoàn toàn thay đổi.

- Ngươi yên tâm, ta thả liều thuốc không nhiều, sẽ không đả thương tính mạng ngươi.

Diệp Hạo hài hước nhìn Khương Sở Thanh nói.

- Nhưng sẽ hủy dung nhan ngươi.

- Ngươi có ý tứ gì?

Khương Sở Thanh nói đến đây đã cảm thấy bộ mặt ngứa lạ hết sức.

Hai tay của nàng không bị khống chế mà gãi, rất nhanh gương mặt non nớt tràn đầy vết máu.

- Diệp công tử.

Khương Đức Nhiêu nhịn không được mở miệng nói.

- Xin cho Sở Thanh một cơ hội.

- Loại nữ nhân này ngươi còn trông cậy vào nàng hối cải làm người tốt?

Diệp Hạo nhìn Khương Đức Nhiêu nói.

Dạng người như Khương Sở Thanh, Diệp Hạo không phải chỉ thấy một hai.

Nàng không thể nào sửa.

- Thế nhưng nó là nữ nhi của ta.

Khương Đức Nhiêu cười khổ nói.

Diệp Hạo khẽ thở dài một hơi đi tới bên người Khương Sở Thanh, tiếp đó kết một đan ấn vào cơ thể nàng. Khương Sở Thanh phun một ngụm máu đen thì dừng lại, đại khái qua mấy hơi thở sau nàng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nàng vung tay lên trước mặt xuất hiện một mặt thanh thủy hóa thành tấm gương, nhìn bàn thân trong gương không ra hình dạng gì nàng bị choáng váng.

- Ta muốn giết ngươi.

Khương Sở Thanh nhào tới Diệp Hạo, bất quá Diệp Hạo chợt lách người đã tránh được.

- Khương Sở Thanh, ta ngược lại muốn xem xem ngươi bây giờ làm thế nào gả cho Trương Tam Thái?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Khương Sở Thanh còn muốn xuất thủ nhưng bị Khương Đức Nhiêu đè xuống.

- Khương Sở Thanh, ngươi có phải muốn chết?

- Cha, con bị hủy dung.

Khương Sở Thanh khóc ròng ròng nói.

- Đáng đời ngươi.

Khương Đức Nhiêu gầm thét lên.

- Ngươi lòng dạ rắn rết, hủy dung nhan đã nhẹ.

- Cha, ta là con gái của người đó.

Khuôn mặt Khương Sở Thanh không thể tưởng tượng nổi.

- Khi ngươi hạ thủ với ngươi tỷ tỷ thì ngươi đã không còn là nữ nhi của ta nữa.

Khương Đức Nhiêu lạnh lùng nói.

- Nửa đời sau ngươi ở trong lao ngục gia tộc chờ chết đi?

- Không muốn.

Khương Sở Thanh hoảng sợ hô.

Khương Đức Nhiêu lại nhìn về phía Diệp Hạo.

- Diệp công tử, không biết trong tay của ngươi còn có diệu thương đan hay không?

- Bát phẩm bát đẳng diệu thương đan ngươi cảm thấy rau cải trắng trên đường à?

Diệp Hạo nhìn Khương Đức Nhiêu lạnh nhạt nói.

- Khương gia ta nguyện ý mua lại.

- Các ngươi có thể đi Đại Minh thành mua.

Nghe vậy Khương Đức Nhiêu cười khổ nói.

- Bát phẩm bát đẳng liệu thương đan giá cả không có bao nhiêu, Khương gia hoàn toàn có năng lực mua được, vấn đề là Khương gia không có thực lực, bởi vì loại cấp bậc tiên đan này dù sao cũng là số ít, lúc đại thế lực mua chúng ta nào dám cạnh tranh?

Cạnh tranh nhiều khi mang ý nghĩa đắc tội với người.

Cần vì mua sắm một khỏa liệu thương đan mà dẫn toàn bộ Khương gia vào con đường diệt vong?

- Ta liên lạc một chút.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Phiền phức Diệp công tử.

Khương Đức Nhiêu vội nói.

Sau đó Khương Đức Nhiêu tự mình an bài chỗ ở cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo đã đến nơi này, vậy thì yên ổn mà ở thôi.

Liên tục giết chóc mấy ngày, hắn cũng cần nghỉ ngơi.

Vừa vặn thừa dịp trong khoảng thời gian này hảo hảo mà nghỉ ngơi.

Cứ như vậy đi qua hai ngày, hôm nay ban đêm Khương Sở Hàm đi tới tiểu viện của Diệp Hạo.

- Diệp công tử.

Khương Sở Hàm muốn nói lại thôi.

- Cô muốn hỏi về liệu thương đan?

Diệp Hạo cười hỏi.

Khương Sở Hàm có thể nhịn đến bây giờ, đã ngoài dự liệu của hắn.

- Vâng.

Khương Sở Hàm gật đầu.

Diệp Hạo chỉ chỉ cái bàn.

Trên mặt bàn có bình ngọc.

Ánh mắt Khương Sở Hàm lập tức phát sáng lên.

- Bất quá ta không đề nghị ngươi phục dụng bây giờ.

- Vì sao?

- Ngươi hiểu Trương Tam Thái bao nhiêu?

Nghe được Diệp Hạo nói tới Trương Tam Thái trong mắt Khương Sở Hàm lập tức lộ ra vẻ cực nóng.

- Trương công tử là truyền kỳ của Đan Hà các.

- Mới vừa tiến vào nội môn đã được tam trưởng lão Đan Hà các thu làm đệ tử.

- Ba năm liên phá tam cảnh.

- Hiện tại đã trở thành chân truyền đệ tử của Đan Hà các.

Theo Khương Sở Hàm êm tai nói Diệp Hạo chú ý tới trên mặt của nàng tràn đầy vẻ mơ ước.

- Côi cảm thấy Trương Tam Thái thích cô?

- Thích.

- Vì sao cô khẳng định như vậy?

- Nếu không thích vì sao hắn còn muốn tuân thủ hôn ước?

- Có lẽ thế.

Khương Sở Hàm cầm liệu thương đan rời đi.

Diệp Hạo lười nhác nằm trên ghế mây.

Hắn cùng Khương Sở Hàm chỉ là bèo nước gặp nhau, giữa song phương chưa nói tới tình cảm gì.

Khương Sở Hàm lấy chồng hay không cũng không có quan hệ gì với hắn, ngày mai ăn tiệc rượu xong hắn sẽ rời đi.

. . .

Khương gia Khương Sở Hàm cùng Trương gia Trương Tam Thái đính hôn hấp dẫn cả Ngũ Sắc thành.

Thật sự vù Trương Tam Thái quá nổi tiếng.

Trương Tam Thái được vinh dự là đệ tử kinh diễm nhất từ trước tới nay của Đan Hà Các, Trưởng lão tông môn không chỉ một lần nói tương lai Trương Tam Thái có thể vượt qua Lão tổ.

Bởi vậy các đại thế lực làm sao có thể không nịnh bợ Khương gia chứ?

Trương gia bọn họ đã nịnh bợ không hơn?

Bởi vì Trương gia hiện tại đã bay lên.

Nhưng bây giờ Khương gia vẫn còn nhỏ yếu.

Sáng sớm, Khương Đức Nhiêu đã đứng trước cửa ra vào chiêu đãi khách nhân.

Trong lòng của hắn khỏi phải nói nhiều khách khí.

Trước đó hắn cảm thấy các thế lực cao không thể chạm, hiện tại cũng cố ý hướng hắn nịnh nọt.

Thế nhưng đợi trái đợi phải cũng không thấy Trương Tam Thái đến.

Trong lòng Khương Đức Nhiêu mơ hồ có chút sốt ruột.

Nhưng hắn lại không thể thúc giục.

Đi qua chừng nửa khắc đồng hồ một tiếng long ngâm vang lên giữa không trung, tiếp đó đám người thấy một đầu Giao Long Thú to lớn chở một thanh niên bồng bềnh mà tới.

- Giao Long Thú?

- Giao Long Thú dù là huyết mạch kém đi nữa, tương lai đều có thể đặt chân Thiên Thần cảnh.

- Trương Tam Thái không phải mới vừa trở thành chân truyền đệ tử sao? Chân truyền đệ tử có đãi ngộ như thế?

- Ngươi cảm thấy Trương Tam Thái là chân truyền đệ tử thông thường à? Ngươi không thấy được tám đệ tử bên người Giao Long Thú sao? Bọn họ cũng là chân truyền đệ tử của Đan Hà các đó.

- Tám chân truyền đệ tử tùy hành, phái đoàn Trương Tam Thái thật lớn.

Khương Đức Nhiêu thấy một màn như vậy vội vàng nghênh đón.

Chân truyền đệ tử của mười đại tông môn mang ý nghĩa gì?

Hắn biết rõ hơn ai khác.

Loại cấp bậc này Khương gia bọn họ đắc tội không nổi.

- Khương bá phụ.

Trương Tam Thái dừng Giao Long Thú lại hành lễ với Khương Đức Nhiêu.

Nhìn thấy Trương Tam Thái cho chính mình mặt mũi, trong lòng Khương Đức Nhiêu không khỏi cao hứng.

- Trương hiền chất, mau mời vào.

Nụ cười trên mặt Khương Đức Nhiêu giống như hoa cúc nở rộ.

Trương Tam Thái gật đầu một cái rồi nhìn về phía tám thanh niên nam nữ bên người.

- Khương bá phụ, bọn họ là chân truyền đệ tử của Đan Hà các, ta giới thiệu cho ngài một chút.

Đợi đến khi giới thiệu xong Khương Đức Nhiêu vội vàng mời một đoàn người đi vào.

Đến đại sảnh một thanh niên nói.

- Trương sư huynh, ta đi dạo một chút.

- Đi thôi.

Trương Tam Thái cười nói.

Thanh niên kia đi loanh quanh đại sảnh thì thấy Diệp Hạo đang uống rượu trong góc.

Hắn đi tới bên người Diệp Hạo.

- Tiểu tử, uống rượu sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận