Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2177: Rót Rượu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Chuyện gì?

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia một cái hỏi.

- Ngươi đang uống rượu gì?

Thanh niên nói xong mở bầu rượu trước mặt Diệp Hạo ra, sau khi rót ra một chút, vẻ mặt ghét bỏ nói:

- Loại linh tửu này cho người uống hả?

Người thanh niên này nói để sắc mặt tu sĩ bốn phía đều khó coi.

Bởi vì tất cả mọi người đang uống loại rượu này.

Bất quá nhìn thấy hắn ăn mặc cũng chỉ đành nhẫn nại.

Chân truyền đệ tử Đan Hà các ai dám gây?

- Đến, uống cái này.

Thanh niên kia nói xong lấy ra một bầu rượu.

Diệp Hạo nhẹ nhàng hít hà, ngửi được nồng nặc mùi rượu.

- Rượu này số độ không thấp.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Rượu này bảy mươi đến tám mươi độ.

Thanh niên kia nói đến đây trêu ghẹo nói:

- Không phải ngươi không dám uống chứ?

- Không có gì không dám uống?

Diệp Hạo lắc đầu.

- Vậy ngươi uống đi.

- Ngươi bảo ta uống thì ta phải uống?

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia một cái nói.

- Không sai, lão tử bảo ngươi uống, ngươi phải uống.

Thanh niên kia nói xong đập một khối Thần thạch lên bàn.

- Uống xong một bình, một khối này trung phẩm Thần thạch là của ngươi.

Động tĩnh bên này rất nhanh kinh động đến Khương Đức Nhiêu phía xa.

Khương Đức Nhiêu sau khi rõ là Diệp Hạo vừa muốn mở miệng, không ngờ Trương Tam Thái đã cười nói:

- Khương bá phụ, Tôn sư đệ đang chơi đùa thôi, không có việc gì.

Không có việc gì?

Khương Đức Nhiêu sợ xảy ra chuyện.

Diệp Hạo dễ dàng có thể xuất ra bát phẩm bát đẳng liệu thương đan.

Thân phận của hắn làm sao đơn giản?

Khương Đức Nhiêu rõ ràng cho dù Đan Hà các cũng không bỏ ra nổi bát phẩm bát đẳng liệu thương đan.

- Cút.

Để ai cũng không nghĩ tới Diệp Hạo lại nói ra câu này.

Sắc mặt Tôn Mã Phương lập tức trầm xuống.

Trương Tam Thái cũng vậy.

- Khương bá phụ, không nghĩ tới khách nhân ngươi mời tới còn có gia hỏa kiêu căng khó thuần như vậy?

- Trương hiền chất, thân phận người này không đơn giản.

Khương Đức Nhiêu thấp giọng nói.

- Vậy ta ngược lại muốn xem xem thân phận của hắn không đơn giản đến cỡ nào?

Trương Tam Thái nói xong xoa xoa nắm tay đi tới Diệp Hạo.

Tôn Mã Phương móc móc lỗ tai, âm trắc nhìn Diệp Hạo:

- Vừa rồi hình như ngươi nói ta cút?

Diệp Hạo không đáo.

Nhìn thấy bộ dáng Diệp Hạo như vậy, Tôn Mã Phương cho rằng Diệp Hạo sợ hãi?

- Lão tử đang hỏi ngươi đấy?

Tôn Mã Phương hung hăng vỗ bàn một cái hét lớn.

- Ngươi mẹ nó muốn chết.

Diệp Hạo phủi đất một lần đứng lên, một bàn tay đập qua.

Đầu Tôn Mã Phương liên tục bị đánh, máu tươi tràn ra ngoài.

- Dừng tay.

Sắc mặt đám người Trương Tam Thái đại biến.

Nhưng Diệp Hạo đâu có nghe lời bọn hắn?

Lại lần nữa đạp lên đầu Tôn Mã Phương.

- Ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?

Trương Tam Thái nói đồng thời đấm tới một quyền về phía Diệp Hạo.

- Cút.

Diệp Hạo hét lớn một tiếng.

Trương Tam Thái chỉ cảm thấy đầu óc mê muội, cả người giống như một viên đạn pháo lui về phía sau.

Sau khi chấn vỡ vài cái bàn mới dừng lại.

- Diệp công tử, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?

Khương Đức Nhiêu giận quát.

Diệp Hạo muốn phá hỷ tiệc của hắn?

- Ta đang làm cái gì, ngươi không thấy được à?

Diệp Hạo xách Tôn Mã Phương giống như một đầu chó chết nói:

- Cháu trai này ỷ là đệ tử Đan Hà các dám khi dễ ta? Ai cho hắn dũng khí này?

Nói đến đây, Diệp Hạo tung một cước đạp lên bụng Tôn Mã Phương, Tôn Mã Phương một đường đụng nát mười cái bàn mới ngừng lại được.

Dừng lại phun ra một ngụm máu tươi.

- Ngươi có biết ngươi đã gây ra đại họa.

Một Đan Hà các đệ tử chỉ Diệp Hạo nói.

Bất quá vị này cũng không dám tiến lên.

Một đạo ý niệm cuẩ Diệp Hạo đã trọng thương Trương Tam Thái.

Dù thực lực của bọn hắn mạnh hơn Trương Tam Thái một chút, nhưng hơn phân nửa cũng không phải đối thủ của Diệp Hạo.

Ai nhàn rỗi không chuyện gì tìm tai vạ?

- Ta còn thật không biết ta gây ra đại họa gì đây?

Diệp Hạo nhìn người đệ tử kia nói:

- Chỉ đánh vài tên ma cà bông của Đan Hà các mà thôi.

- Các hạ, có phải làm quá mức?

Lúc này, một trung niên đứng dậy trách cứ.

Ngũ Hương thành là thành trì phụ thuộc Đan Hà các.

Bởi vậy rất nhiều thế lực Ngũ Hương thành đều có quan hệ cùng Đan Hà các, hoặc nhiều hoặc ít.

- Vừa rồi Đan Hà các đệ tử ức hiếp ta vì sao ngươi không đứng ra?

Diệp Hạo nhìn trung niên kia cười lạnh nói:

- Hiện tại đứng ra mạo xưng cái gì lão sói vẫy đuôi?

- Ngươi —— ngươi khi dễ bọn họ ta không xen vào, nhưng ngươi không được vũ nhục Đan Hà các ta.

Trung niên kia mặt không biểu tình nói.

- Loại chuyện này không cần ngươi tới đòi lại công đạo?

Diệp Hạo nói xong lấy một khối lệnh bài treo ở bên hông:

- Bởi vì ngươi không có tư cách đó.

Chân truyền lệnh bài?

Nhìn thấy lệnh bài bên hông Diệp Hạo, sắc mặt trung niên kia biến đổi.

- Ngũ Sắc tông chân truyền đệ tử?

- Lúc nào Chân Thần cảnh tầng năm có thể làm chân truyền đệ tử?

- Vị này hoặc là có nghịch thiên bối cảnh, hoặc có nghịch thiên tư chất?

Trong sân tu sĩ nhìn thấy lệnh bài của Diệp Hạo thì minh bạch vì sao Diệp Hạo lớn lối như vậy.

Diệp Hạo cũng là chân truyền đệ tử.

Như vậy trung niên này không có tư cách hỏi đến hoặc động thủ?

Bởi vì cái này không phù hợp quy củ.

Trung niên kia chần chờ một chút vẫn lui xuống.

Hôm nay, Đan Hà các trưởng bối ứng phó Ngũ Sắc tông chân truyền đệ tử, như vậy ngày mai Ngũ Sắc tông trưởng bối có thể ứng phó Đan Hà các chân truyền đệ tử.

- Đây là đệ tử trăm năm khó tìm của Đan Hà các à.

Diệp Hạo đi tới trước mặt Trương Tam Thái, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn nói.

Ánh mắt Trương Tam Thái lộ ra vẻ kinh nộ:

- Ngươi lại dám sỉ nhục ta.

- Ta cứ nhục nhã ngươi đấy, thì sao?

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

Trương Tam Thái tròng mắt lập tức đỏ. Diệp Hạo lại là nhìn cũng không nhìn hắn đi tới bên người Tôn Mã Phương, sau đó, tâm thần khẽ động cầm bầu rượu của Tôn Mã Phương vừa rồi đưa tới:

- Vừa rồi ngươi nói ta uống xong bầu rượu này thì ngươi cho ta một khối trung phẩm Thần thạch, như vậy hiện tại ngươi uống hết nó, ta cho ngươi mười khối trung phẩm Thần thạch.

Diệp Hạo nói xong, trên mặt đất xuất hiện mười viên trung phẩm Thần thạch.

Sắc mặt Tôn Mã Phương biến đổi.

- Ta nói thẳng, bầu rượu này ngươi uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống.

Diệp Hạo nhìn thấy Tôn Mã Phương không đáp, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang.

Tôn Mã Phương không khỏi run một cái.

- Sẽ chết người đấy.

- Vừa rồi khi ngươi bảo ta uống vì sao không có nghĩ qua sẽ chết người?

Tôn Mã Phương trầm mặc không nói.

- Diệp công tử, nể mặt ta, buông tha hắn có được không?

Lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên, sau đó Khương Sở Hàm chậm rãi đi ra.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Khương Sở Hàm.

- Ngươi không nên hiện thân.

- Nhưng nếu ta lại không hiện thân, chuyện này không có cách nào thu thập.

Khương Sở Hàm khổ sở nói.

- Sự tình còn xa mới đến lúc không thể thu thập.

Diệp Hạo nói xong cạy miệng Tôn Mã Phương ra, rót rượu nồng độ cồn cao kia vào trong miệng hắn.

Tôn Mã Phương không ngừng giãy dụa, nhưng lại không làm nên chuyện gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận