Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2195: Sát Đạo

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Thần niệm về tới bản tôn, hắn triệu hoán ra chiến khôi Hợp Thần cảnh đỉnh phong.

- Tiến về Lũng Tây quận quốc.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Xoát!

Chiến khôi Hợp Thần cảnh mang theo Diệp Hạo nhanh chóng vượt qua vô tận không gian chạy tới Lũng Tây quận quốc.

Đi tới phụ cận quốc đô của Lũng Tây quận quốc, chiến khôi phát hiện Văn Nhân Mục Nguyệt cùng lão giả kia.

Lão giả kia nhìn thoáng qua chiến khôi bên cạnh Diệp Hạo thì lập tức biến sắc, hắn cảm nhận được bị kiềm chế mạnh mẽ từ trên thân chiến khôi này, cỗ kiềm chế này khiến hắn ý thức được chênh lệch giữa song phương.

Khác biệt như ngày và đêm.

Lão giả kia lập tức ý thức được thân ảnh bên cạnh Diệp Hạo là cường giả Hợp Thần.

Bởi vì lão tổ Văn Nhân gia tộc là Sinh Thần cao giai, nhưng uy thế lại kém rất rất xa vị này.

Về phần chiến khôi là Hợp Thần cảnh cấp bậc nào cũng không quan trọng.

Bởi vì dù thực lực của chiến khôi không bằng Lũng Tây quốc quân, nhưng Lũng Tây quốc quân cũng không nguyện ý đắc tội Hợp Thần cảnh.

- Văn Nhân tiểu thư.

Diệp Hạo nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt như thiền quyên giữa tháng chào hỏi.

- Nếu Diệp công tử không chê thì có thể gọi ta là Mục Nguyệt.

Văn Nhân Mục Nguyệt nói khẽ.

- Mục Nguyệt, cô có hôn phối chưa?

Diệp Hạo hỏi câu này khiến Văn Nhân Mục Nguyệt bối rối.

- Diệp Hạo.

Văn Nhân Mục Nguyệt đỏ cả mang tai.

Thấy một màn như vậy, lão giả kia cười nói.

- Tiểu thư nhà ta đến giờ vẫn còn đơn thân đó.

Vô luận võ đạo hay đan đạo, Diệp Hạo đều có thực lực vượt xa cùng giai, lão giả kia tin tưởng toàn bộ Văn Nhân gia tộc sẽ vui vẻ khi nhìn thấy vụ hôn nhân này.

- Liêu thúc.

Văn Nhân Mục Nguyệt dậm chân nói.

Lão giả kia cười hắc hắc nói.

- Tiểu thư, Diệp công tử ưu tú như vậy, nếu ngươi không nắm chặt sẽ tiếc nuối cả đời.

- Không hiểu Liêu thúc ngươi lại nói cái gì?

Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ có một ít hảo cảm với Diệp Hạo, nhưng những hảo cảm này còn chưa đủ để phó thác cả đời.

Diệp Hạo cười cười nói.

- Đi thôi.

Lúc một nhóm bốn người xuất hiện ở cửa cung điện quốc đô quận quốc, nơi đó đã có mấy trăm cao thủ chờ sẵn.

Ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người một vị trung niên cầm đầu mặc áo mãng bào.

Mãng bào trung niên chắp hai tay sau lưng, sắc mặt ngưng trọng nhìn chiến khôi.

Chiến khôi hừ lạnh một tiếng.

Chỉ thấy không gian phụ cận áo mãng bào trung niên nổ tung, sát phạt chi lực kinh khủng bóp méo thời không.

Áo mãng bào trung niên thỉnh thoảng ngưng thực thân ảnh, thỉnh thoảng hư ảo, hắn lộ ra vẻ mặt kinh hoảng.

- Tiền bối, dừng tay.

Lý Hòa An vốn cho rằng chiến khôi mạnh hơn mình một chút, nhưng sau khi chiến khôi xuất thủ, hắn mới ý thức được bản thân sai lầm đến mức nào.

Chiến khôi có thực lực vượt xa tưởng tượng của mình.

Rất có thể đạt đến Hợp Thần tầng năm, thậm chí còn hơn.

Tồn tại cấp bậc này, Lũng Tây quận quốc sao có thể trêu chọc nổi?

Diệp Hạo nhìn chiến khôi một cái.

Sát phạt chi lực phụ cận Lý Thế An mới tiêu tán.

Sau khi tiêu tán, Lý Thế An lảo đảo mấy bước, xém tí nữa ngã quỵ.

Thở một lúc lâu sau, Lý Thế An mới cưỡng ép đè nén thương thế trong cơ thể xuống.

Lý Thế An rõ ràng chiến khôi vẫn thương tổn tới tạng phủ hắn, bản thân không tốn ba năm năm, căn bản không thể khỏi hẳn.

- Ta nhập cổ sinh ý dược liệu với Văn Nhân gia, nghe thấy Quốc vương ngươi và họ có chút hiểu lầm, hôm nay ta đến đây, hy vọng có thể giải trừ mâu thuẫn này.

Diệp Hạo nhìn Lý Thế An, nhẹ nhàng nói.

- Không biết Quốc vương ngươi suy nghĩ thế nào?

Lúc Lý Thế An còn đang suy nghĩ, một thanh niên lưng hổ vượn eo đứng dậy.

- Ngươi muốn lấy thế đè người?

- Phải thì như thế nào?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Muốn Lý gia chúng ta bỏ qua mâu thuẫn cùng Văn Nhân gia cũng không phải không được, chỉ cần ngươi có thể chống nổi ta ba chiêu.

Thanh niên lộ ánh mắt sáng quắc nói.

- Trong tay ngươi, chống nổi 3 chiêu?

Diệp Hạo giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này.

- Diệp Hạo, Lý Thiên Nhất có tiềm chất phong Vương, cùng giai vô địch.

Văn Nhân Mục Nguyệt đứng bên cạnh Diệp Hạo ngưng tiếng nói.

- Tiềm chất phong Vương sao?

Diệp Hạo thì thào.

- Sợ sao? Nếu sợ, ngươi có thể lăn.

Lý Thiên Nhất lạnh lùng nói.

- Ngươi rất phách lối đó.

Diệp Hạo nhìn Lý Thiên Nhất nói.

- Cho tới bây giờ, Bá Vương Kiếm Tông chúng ta cũng không biết viết hai chữ điệu thấp như thế nào?

Lý Thiên Nhất cười nhạo nói.

- Bá Vương Kiếm Tông rất mạnh hả?

Diệp Hạo nhìn về phía Văn Nhân Mục Nguyệt.

Văn Nhân Mục Nguyệt nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi không biết Bá Vương Kiếm Tông?

- Không biết.

- Bá Vương Kiếm Tông là thế lực Vương cấp do Bá Thần Vương tiền bối tự tay sáng tạo.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhẹ nhàng nói.

- Dù trong Thần Vực cũng là tồn tại có tiếng tăm lừng lẫy.

- Bây giờ sợ sao?

Lý Thiên Nhất cười lạnh.

- Như vậy đi, nếu ngươi có thể vượt qua ba chiêu của ta, ta sẽ lập tức đi ngay.

Diệp Hạo nói ra khiến người ta kinh ngạc đến chết cũng không thôi, nhanh chóng kinh động đến toàn trường.

Bá Vương Kiếm Tông là thế lực Vương cấp đó.

Còn nữa, Lý Thiên Nhất được bồi dưỡng dựa theo tiêu chuẩn Vương giả tương lai.

Đồng cấp cũng không có mấy người nắm chắc thắng hắn.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn nói trong vòng ba chiêu đánh bại Lý Thiên Nhất!

Xác định không phải người si nói mộng sao?

- Tốt tốt tốt, rất lâu chưa gặp qua người liều lĩnh như ngươi.

Lý Thiên Nhất lộ ánh mắt tràn đầy nghiêm ngặt nhìn Diệp Hạo.

- Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao có thể dùng ba chiêu đánh bại ta?

Lý Thiên Nhất vừa nói xong, khí thế trên người Diệp Hạo lập tức thay đổi.

Sát ý trở nên tung hoành, nghiêm ngặt đáng sợ, dữ tợn vô song.

Lông tơ toàn thân Lý Thiên Nhất lập tức nổ tung, hắn rút ra chiến kiếm, sắc mặt ngưng trọng nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo động.

Lý Thiên Nhất chỉ mơ hồ bắt được một đạo tàn ảnh của Diệp Hạo, bản năng chiến đấu mách bảo hắn đâm tới một chỗ nào đó. Hai thanh chiến kiếm đụng vào nhau, Lý Thiên Nhất nhanh chóng cảm nhận được cỗ hàn ý lạnh lẽo thấu xương, chạy dọc theo chiến kiếm bản thân giống như sóng lớn tiến vào thể xác hắn, chỉ tốn một phần ngàn cái sát na, tứ chi bách hài của hắn đã bị giam cầm.

Cũng đúng lúc này, kiếm Diệp Hạo lại đến lần thứ hai.

Lý Thiên Nhất vội vàng điều động lực lượng ẩn núp đâm tới.

Nhưng lực lượng cường đại bám vào bên trên chiến kiếm đối phương đã đẩy lui chiến kiếm trong tay hắn, chợt một chuôi chiến kiếm đột ngột để ngang cổ hắn.

- Ngươi bại.

Thời điểm Diệp Hạo nói câu này, chiến kiếm hơi nhúc nhích một chút, cổ Lý Thiên Nhất lập tức tuôn ra một tầng sương máu.

Thân thể Lý Thiên Nhất cứng đờ, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

- Ta là ai, ngươi không cần quan tâm.

- Ngươi vận dụng sát đạo chi thuật vô thượng.

Lý Thiên Nhất hướng về Diệp Hạo nói.

- Ngươi đến từ tổ chức sát thủ nào?

Lý Thiên Nhất đã vận dụng bản nguyên công pháp của Thần Vương sơ kỳ.

Nhưng công pháp mạnh mẽ như vậy vẫn bị đối phương khắc chế.

Điều này nói rõ cái gì?

Điều này nói rõ bản nguyên công pháp của đối phương còn hơn cả mình.

Toàn bộ Thần Vực, tổ chức sát thủ có thực lực này cũng không nhiều, mà những tổ chức sát thủ này, Bá Vương Kiếm Tông cũng không muốn trêu chọc.

- Ngươi muốn rước lấy tai hoạ cho Bá Vương Kiếm Tông?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận