Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2196: Đến Môn Thần Cảnh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Ngươi muốn rước lấy tai hoạ cho Bá Vương Kiếm Tông?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Ta chỉ muốn hỏi thăm một hai, không có ý gì khác.

Lý Thiên Nhất vội nói.

Ý thức được Diệp Hạo rất có thể đến từ mấy tổ chức sát thủ kia, Lý Thiên Nhất nơi nào dám trêu chọc?

Trong lòng Lý Thiên Nhất, Diệp Hạo hơn phân nửa là Thiếu tông chủ của tổ chức sát thủ nào đó.

Nếu không, hắn cũng không có khả năng cường đại như vậy.

- Ân oán giữa Văn Nhân gia tộc cùng Lý gia các ngươi, phải chăng có thể bỏ qua?

Ánh mắt Diệp Hạo như điện hỏi.

- Ta sẽ ở Thái Hạo Vực tuyên bố thông cáo, Lũng Tây quận quốc cùng Văn Nhân gia xóa bỏ ân oán.

Lý Thế An trịnh trọng nói.

- Tốt.

Diệp Hạo nhìn Lý Thế An thật sâu.

- Cáo từ.

Diệp Hạo nói đi là đi, không chút dông dài.

Một nhóm bốn người rời khỏi, Lý Thế An nhìn qua hỏi con trai.

- Thiên Nhất, con đã biết lai lịch của hắn?

- Hắn hơn phân nửa thuộc mấy tổ chức sát thủ cổ lão kia, cho dù Bá Vương Kiếm Tông cũng không dám tùy ý trêu chọc.

Lý Thiên Nhất lộ vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Phụ thân, nếu Diệp Hạo làm ăn với Văn Nhân gia, về sau, chúng ta cũng không cần nhằm vào Văn Nhân gia nữa.

- Được.

Lý Thế An gật đầu.

- Diệp Hạo có sức chiến đấu cực kỳ cao tuyệt, thành tựu tương lai của hắn khó có thể đánh giá.

Lý Thiên Nhất nói tiếp.

- Loại tồn tại này, chúng ta không trêu chọc nổi.

Lý Thiên Nhất rất ngông cuồng.

Nhưng không có nghĩa ngu ngốc.

Hắn biết rõ người nào có thể trêu chọc, người nào không thể trêu chọc.

Ngoài thành quốc đô Lũng Tây quận quốc.

Diệp Hạo hướng Văn Nhân Mục Nguyệt cáo từ.

Văn Nhân Mục Nguyệt cắn cắn bờ môi đỏ thẫm nói.

- Ngươi là sát thủ?

Diệp Hạo giật mình, chợt cười nói.

- Cô cảm thấy thế nào?

- Ta thấy ngươi không giống sát thủ.

Văn Nhân Mục Nguyệt nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.

- Tương lai, cô sẽ tự biết rõ.

Diệp Hạo bí hiểm rời đi.

Văn Nhân Mục Nguyệt kinh ngạc nhìn Diệp Hạo rời đi, thật lâu sau cũng không nói gì.

- Tiểu thư.

Liêu Phàm kêu.

- Liêu thúc, hắn có phải sát thủ không?

Văn Nhân Mục Nguyệt lộ ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Liêu Phàm.

Nhìn sắc mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, Liêu Phàm nhẹ nhàng thở dài.

- Tiểu thư, đừng nói là cô đã thích Diệp công tử rồi nhé?

- Nào có?

Văn Nhân Mục Nguyệt nói xong, mang tai cũng đỏ lên.

Văn Nhân Mục Nguyệt thích Diệp Hạo không?

Nhất định là thích.

Thời điểm Văn Nhân gia chịu khổ bị khi dễ, Diệp Hạo đứng ra hỗ trợ, Diệp Hạo đã lưu lại ký ức không thể xóa nhòa trong lòng nàng, mà sau khi Diệp Hạo dùng ba chiêu trấn áp Lý Thiên Nhất thô bạo của Bá Vương Kiếm Tông, hình tượng Diệp Hạo trong lòng Văn Nhân Mục Nguyệt càng trở nên cao lớn.

Lúc này, Lý Thiên Nhất lại nói Diệp Hạo là sát thủ.

Điều này khiến Văn Nhân Mục Nguyệt có chút không thể tiếp thụ.

Sát thủ.

Đám người kia là hạng người giết người không chớp mắt.

- Diệp công tử có phải sát thủ hay không, ta không biết. Nhưng trước đó, ta đã tra ra thân phận Diệp công tử.

Liêu Phàm nhẹ nhàng nói.

- Tiểu thư, ngươi đoán xem, ta tra được cái gì?

- Tra được cái gì?

- Ta thông qua một vị Trưởng lão thẩm tra tin tức về Diệp Hạo.

Liêu Phàm nói đến đây, thần sắc trở nên ngưng trọng lên.

- Nhưng lấy lục tinh quyền hạn của đối phương vẫn không tra được bất kỳ tin tức gì.

- Lục tinh vẫn không tra được bất kỳ tin tức gì?

Văn Nhân Mục Nguyệt giật mình.

Lục tinh đã là tồn tại cấp bậc Tử Thần.

- Xuất hiện loại tình huống này chỉ có một khả năng, thân phận của Diệp Hạo đã bị cao tầng ẩn giấu.

Liêu Phàm trầm giọng nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt giật mình, ngay sau đó, tâm tình khá hơn.

Bởi vì nếu Diệp Hạo là sát thủ, Luyện đan Tổng các sao có thể không biết? Tự nhiên sẽ không có khả năng trợ giúp Diệp Hạo ẩn giấu.

. . .

Về tới Long Đằng phong, Diệp Hạo yên lặng tu luyện.

Nửa tháng sau, hắn nhận được Ngự Thiên chuyển phát nhanh.

Diệp Hạo cầm chuyển phát nhanh tới Luyện Đan Đường.

Lúc này, Diệp Hạo phát hiện Luyện Đan Đường hội tụ rất nhiều đệ tử tông môn.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

- Diệp sư huynh, ngươi không biết hôm nay là thời gian đan sư ghi danh tham gia giải thi đấu Ngũ Sắc Vực à?

Một đan sư lấy lòng nói.

- Quên mất.

Diệp Hạo cũng không có để chuyện luyện đan tranh tài Ngũ Sắc Vực trong lòng.

Ngay sau đó, Diệp Hạo đi tới trước mặt Ngũ Hào.

- Đường chủ, đây là dược liệu mà Luyện Đan Đường cần.

Diệp Hạo đưa cho Ngũ Hào một túi càn khôn.

Ánh mắt mọi người lập tức rơi vào túi càn khôn trong tay Ngũ Hào.

Mà theo thần niệm của bọn họ quét qua một lần, nguyên một đám bị kinh động.

Bởi vì dược liệu trong túi càn khôn vượt qua số lượng danh sách ghi lại.

- Diệp Hạo.

Ngũ Hào kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.

- Ta mua gấp đôi dược liệu trong danh sách, đồng thời ta cũng mua riêng một nhóm dược liệu.

Diệp Hạo cười nói.

- Cái này.

Trong lúc nhất thời, Ngũ Hào không biết nên nói cái gì.

Vừa nhìn lướt qua, Ngũ Hào đã ý thức được những dược liệu này có giá trị hơn 10 vạn trung phẩm Thần thạch.

- Luyện Đan Đường còn cần dược liệu gì, Đường chủ thông qua lệnh bài nói cho ta biết là được.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Đến lúc đó, Đường chủ ở Tông môn chờ Ngự Thiên chuyển phát nhanh đi.

- Diệp Hạo, ngươi cứ như vậy, Luyện Đan Đường ta cũng không biết phải làm sao?

Ngũ Hào có chút xấu hổ nói.

- Đường chủ, ngươi phải biết năng lực kiếm tiền của ta, bởi vậy, ngươi không cần khách khí.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Còn nữa, không lâu sau, ta sẽ rời khỏi Ngũ Sắc tông.

- Ta đã biết.

Ngũ Hào suy nghĩ một chút gật đầu.

- Diệp Hạo, ngươi có muốn tham gia luyện đan đại hội Ngũ Sắc Vực không?

Lữ Hàn Yên nhẹ nhàng hỏi.

- Không.

Lữ Hàn Yên không ngờ Diệp Hạo lại cự tuyệt.

- Vì sao?

- Ta sắp đột phá rồi, nên không thích hợp tham gia đan đạo so tài Ngũ Sắc Vực.

Tranh tài này cũng không quan trọng gì.

Hắn không cần vì nó mà chậm trễ tiến độ tu vi mình.

- Đột phá quan trọng hơn.

Ngũ Hào trầm giọng nói.

Lữ Hàn Yên lộ ánh mắt tiếc nuối.

Nàng rất muốn cùng Diệp Hạo kề vai tác chiến, đáng tiếc là không có cơ hội.

. . .

Diệp Hạo không có lừa gạt Lữ Hàn Yên.

Hắn thật sự muốn đột phá.

Trở lại Long Đằng phong, Diệp Hạo bắt tay đột phá tu vi.

Một lần đột phá này không phải đột phá tiểu cảnh giới.

Mà đột phá một đại cảnh giới.

Môn Thần cảnh!

Đến cảnh giới này có thể hấp thu tín ngưỡng lực.

Diệp Hạo vừa cảm ứng cảnh giới vừa vận chuyển bản nguyên công pháp.

Vạn Cổ Bất Diệt Quyết!

Mỗi lần vận chuyển một chu thiên, năng lượng trong cơ thể Diệp Hạo lại tăng lên một tia, gia tăng tới trình độ nhất định, năng lượng trong cơ thể sẽ tới trạng thái bão hòa, dù không cần Diệp Hạo dẫn đạo, những năng lượng này vẫn phóng về phía huyệt khiếu.

1 lần!

Không mở!

2 lần!

Vẫn không mở.

Sắc mặt Diệp Hạo vẫn không biến hóa.

Thiên kiêu như Diệp Hạo tích lũy quá mức hùng hậu, điều này khiến cho việc xông quan trở nên rất khó khăn.

Nhưng một khi phá quan, thực lực sẽ thăng lên một cách mạnh mẽ.

Diệp Hạo đã chuẩn bị rất lâu, hắn không cảm thấy mình không phá được huyệt khiếu này.

Bảy lần!

Tám lần!

Lần thứ chín, huyệt khiếu bị năng lượng thần tính trùng trùng điệp điệp giải khai. Sau một khắc, hắn cảm thấy ý thức của mình rời khỏi thể xác, cảm giác giống như một ý niệm có thể bay lượn nghìn vạn dặm giữa Thiên Địa vô ngần.

Diệp Hạo rõ ràng đây chỉ là ảo giác của bản thân.

Hắn giờ đã có thể hưởng thụ hương hỏa chi lực đến từ chúng sinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận