Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2199: Kết Giao

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Ngươi sợ?

Tống Thụy Đạt cười lạnh.

Nhìn thấy bộ dáng Tống Thụy Đạt như vậy, Diệp Hạo thực không biết nên nói cái gì.

- Tống Thụy Đạt, ngươi còn ngại không đủ mất mặt sao?

Ngũ Hào nổi giận nói.

- Ngũ đường chủ, ta thế nào?

Tống Thụy Đạt có chút mờ mịt nói ra.

- Ỷ vào tu vi cao tuyệt khiêu chiến, ngươi cảm thấy rất có cảm giác thành công sao?

Ngũ Hào lộ ánh mắt tràn đầy thất vọng nhìn Tống Thụy Đạt nói.

- Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi.

Lúc này, Ngũ Hào mới ý thức được vấn đề nằm ở chỗ nào.

Cái này thật sự không phải thứ đáng để tự hào.

Dưới tình huống đồng cấp, ngươi khiêu chiến người khác thì cũng thôi đi, nhưng cảnh giới của ngươi bây giờ cao hơn người ta hai bậc, vẫn còn chẳng biết xấu hổ đi khiêu chiến đối phương?

Thật không biết xấu hổ.

Tống Thụy Đạt ngồi xuống, ánh mắt nhìn Diệp Hạo tràn đầy âm trầm.

Dưới cái nhìn của hắn, mọi thứ này đều do Diệp Hạo đưa tới.

- Xem ra mâu thuẫn giữa các ngươi rất khó hóa giải.

Lữ Hàn Yên khẽ thở dài.

Diệp Hạo cười không nói.

- Ngươi còn cười?

Lữ Hàn Yên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi có biết hay không, Tống Thụy Đạt trong luyện đan đường có địa vị rất cao, hắn nói một câu có thể cô lập ngươi.

- Ngươi không hiểu.

Sau khi bỏ lại những lời này, Diệp Hạo nhắm mắt lại.

- Ta không hiểu?

Lữ Hàn Yên cẩn thận ngẫm nghĩ lại câu nói này, nhưng suy nghĩ rất lâu, nàng vẫn không hiểu.

Một canh giờ sau, thuyền mây đã đi tới Đại Minh thành.

Ngũ Hào thu hồi thuyền mây, mang theo đám người Diệp Hạo đi đến cửa thành.

Trên đường đi, Ngũ Hào nghiêm mặt nói.

- Đến Đại Minh thành phải khiêm tốn làm việc cho ta, gặp hoàn khố, việc các ngươi phải làm chính là né tránh, biết không?

Tất cả mọi người gật đầu một cái.

Hoàn khố ở Đại Minh thành, Ngũ Sắc tông không trêu chọc nổi.

Ai cũng không muốn bản thân trêu chọc phiền toái như vậy.

Nộp thần thạch, một đoàn người thuận lợi thông qua cửa thành.

Lúc này, Diệp Hạo nhìn Ngũ Hào nói.

- Ngũ đường chủ, chúng ta tách ra ở chỗ này đi.

- Diệp Hạo, ngươi thật sự muốn hành động một mình?

Ngũ Hào trầm giọng nói.

- Phải.

- Chúng ta ở Duyệt Lai khách, chạng vạng tối, ngươi có thể tới tìm chúng ta.

Ngũ Hào suy nghĩ một chút, nói.

- Tốt.

Sau khi tách ra, Diệp Hạo đi đến Đan đạo Công hội.

Tiếp kiến Diệp Hạo là một nữ tử tuổi tròn đôi mươi.

- Ta tên Tần Thanh Thanh.

- Tần tiểu thư, chào cô.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Cha ta trở về tổng các báo cáo công tác, đại khái đến chạng vạng tối mới có thể đến.

Tần Thanh Thanh nói xong, bàn tay trắng nõn ra dáng mời.

- Diệp công tử, mời.

Diệp Hạo bưng chén trà lên uống một ngụm, một hồi lâu mới mở hai mắt ra.

- Sắc thúy, hương úc, vị cam, hình đẹp.

Diệp Hạo nhìn Tần Thanh Thanh nói.

- Đây chẳng lẽ là trà Long Tỉnh?

- Diệp công tử, hảo nhãn lực.

Tần Thanh Thanh sáng mắt lên nói.

- Đây chính là trà bên giếng Tỏa Long.

Tần Thanh Thanh nói tiếp.

- Trà Long Tỉnh chia làm chín cấp, đáng tiếc đây chỉ là tứ đẳng.

- Đẳng cấp lại cao hơn, ta cũng không dám uống.

Diệp Hạo cũng không phải nói suôn.

Một chén trà Long Tỉnh này phải có giá trị ba vạn trung phẩm Thần thạch.

Phải biết toàn bộ giá trị bản thân Ngũ Hào cũng chưa tới vạn.

Bởi vậy có thể tưởng tượng chén Long Tỉnh này quý giá bao nhiêu?

- Đan đạo kỳ tài như Diệp công tử, dù uống cửu đẳng cũng rất bình thường.

Tần Thanh Thanh cười nói.

- Tần tiểu thư, hai ta nói riêng lời này cũng không có gì, ngươi mà nói ở trước công chúng, chẳng khác nào phủng sát ta.

Diệp Hạo trêu ghẹo.

- Ta nào dám phủng sát Diệp công tử?

Tần Thanh Thanh che miệng khẽ cười.

Nàng là một người rất biết nói chuyện.

Cùng nàng nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã đi qua một canh giờ.

Diệp Hạo không phải không nhìn ra tâm tư Tần Thanh Thanh.

Nhưng Diệp Hạo trước sau vẫn vân vê đúng mực.

- Diệp công tử, đêm nay, ta mở tiệc trà ở tiểu trúc, không biết người có thời gian hay không?

Tần Thanh Thanh thấy không có điểm đột phá, nên chuẩn bị kết thúc cuộc đối thoại này.

- Đến lúc đó rồi nói sau.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Diệp công tử, ngươi nhất định phải đến, nếu không, ta không trấn được tràng tử.

Tần Thanh Thanh đáng thương nói.

- Ngươi là nữ nhi của Tần hội trưởng đó, làm sao có thể không trấn được tràng tử?

Diệp Hạo không tin.

- Diệp công tử, ngươi cho rằng chỉ có đan sư Đại Minh Vực sao? Đan sư ở mấy đại vực phụ cận cùng một số Quận quốc cũng sẽ đến đây.

Tần Thanh Thanh trầm giọng nói.

- Đến lúc đó, bọn họ sẽ ném ra ngoài một số vấn đề xảo trá, nếu Thanh Thanh không đáp được, về sau, ở Đại Minh Vực cũng không cần lăn lộn nữa.

Tiệc trà, không phải ai cũng có tư cách mở.

Đối mặt với người khác khiêu khích, ngươi phải tiếp bằng được.

Nếu không chỉ làm trò cười cho thiên hạ.

- Tốt.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ta sẽ đi.

Nhìn thấy Diệp Hạo đáp ứng, đại mi Tần Thanh Thanh hơi hơi nhướng lên.

Rời khỏi Luyện Đan Công Hội, Diệp Hạo đi đến Luyện Khí Công Hội.

Lần này, Diệp Hạo không chỉ nhận chứng thân phận đan đạo.

Còn có thân phận khí đạo.

Lục Kiến tự mình tiếp kiến Diệp Hạo.

Bất đồng chính là bên cạnh Lục Kiến còn có một thanh niên.

- Lục Minh gặp qua Diệp công tử.

Lục Minh biểu hiện rất khiêm tốn.

Diệp Hạo nhìn Lục Minh một cái.

Môn Thần tầng ba.

- Lục huynh, ngươi nói câu này là muốn chiết sát ta à?

Diệp Hạo mỉm cười nói.

- Hiện tại, Lục Minh chỉ là tứ phẩm trận sư, nhưng Diệp công tử đã trở thành ngũ phẩm trận sư.

Lục Minh trịnh trọng nói.

- Bởi cái gọi người thành đạt xưng tôn, gọi ngươi một câu Diệp công tử, lại không có gì không thích hợp.

Nếu có tu sĩ nhìn thấy Lục Minh như vậy, nhất định sẽ rất khiếp sợ.

Bởi vì Lục Minh ở Đại Minh thành chính là đại biểu cho sự ngang ngược càn rỡ.

Gia hỏa này từ lúc nào đã khiêm tốn, điệu thấp như vậy?

Nhưng sau khi biết một chút tư liệu về Diệp Hạo, Lục Minh mới thu lại sự cao ngạo của mình.

Môn Thần cảnh tầng một đã chứng nhận Môn Thần ngũ phẩm trận sư.

Không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung nữa.

- Lục Minh, ta có thể giao Diệp công tử cho con rồi.

Lúc này, Lục Kiến mở miệng nói.

- Con phải chiêu đãi Diệp công tử cho thật tốt.

- Phụ thân, yên tâm đi.

Lục Minh vỗ bộ ngực bảo đảm.

- Tuyệt đối chiêu đãi ổn thỏa.

Sau đó, Lục Kiến nói có việc nên phải rời khỏi.

Diệp Hạo rõ ràng Lục Kiến muốn con hắn thân cận cùng mình.

- Diệp công tử, ta dẫn ngươi đi một chỗ tốt.

Lục Minh cười hắc hắc nói.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Minh, Diệp Hạo sao còn không ý thức được địa phương nào?

- Đừng nói cho ta là ngươi sẽ đến loại địa phương kia nha?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Người đồng đạo nha.

Lục Minh nhìn Diệp Hạo, ánh mắt phát sáng lên.

- Nghe nói Thủy Tiên cô nương ở Bách Hoa các đi tới Đại Minh thành, hôm nay, bất kể như thế nào cũng phải nghe nàng đánh đàn một khúc.

- Thủy Tiên?

Trong đầu Diệp Hạo không khỏi hiện lên hình ảnh nữ tử thân mang thải y tuyệt sắc kia.

- Đúng vậy, Thủy Tiên.

Lục Minh liếm liếm đầu lưỡi nói.

- Đáng tiếc, loại tiên tử kia cũng không phải người mà chúng ta có thể nhúng chàm.

- Lục huynh cũng không có lòng tin âu yếm à?

Diệp Hạo cười to nói.

- Những bách hoa trong Bách Hoa các không có ai đơn giản, có lẽ không phải ai cũng có thể đạt đến Thần Vương cảnh, nhưng lại có 100% đạt đến Hợp Thần cảnh.

Lục Minh khe khẽ lắc đầu.

- Nếu không phải các nàng cần trong hồng trần luyện tâm, chúng ta nào có cơ hội nghe các nàng đánh đàn đạn khúc?

Bạn cần đăng nhập để bình luận