Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2219: Đây Cũng Là Sự Thật

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Đến Bách Hoa các, Diệp Hạo đi thẳng tới phòng ngủ của Thủy Tiên.

Hưởng thụ Thủy Tiên vuốt ve an ủi một trận, Diệp Hạo ngủ một giấc thật say.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Hạo chia tay Thủy Tiên.

Sau đó, hắn đi tới Thanh Phong điếm.

Diệp Hạo thấy dù Lữ Hàn Yên hay bọn người Tống Thụy Đạt vẫn đang tham lam tu luyện, thậm chí ngay cả Luyện đan Đường Chủ Thiên Thần cảnh Ngũ Hào cũng vậy.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi cũng tu luyện ngay chỗ này.

Lại nửa tháng sau, Diệp Hạo lấy ra Thất Thải Thần Chi ăn vào.

Thất Thải Thần Chi hòa tan nhanh chóng, gân cốt Diệp Hạo cùng nhau oanh minh, huyết dịch thể nội càng xao động, không ngừng xuất hiện trạng thái huyền ảo.

Diệp Hạo rõ ràng đây là một loại thuế biến.

Bản thân đang cường đại.

Bản nguyên đang tăng cường.

Cũng không biết kéo dài bao lâu, loại cảm giác xao động này mới ngừng lại.

Mà lúc này, Diệp Hạo phát hiện tu vi tự thân đã gia tăng đến Môn Thần tầng bốn.

Mà hắn đã cố ý áp chế rồi.

Bằng không vọt tới Môn Thần tầng năm hoặc sáu cũng rất bình thường.

Diệp Hạo không có rời khỏi mà cảm ngộ ảo diệu cảnh giới này.

Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, Diệp Hạo mới vươn người đứng dậy, qua đoạn thời gian này, hắn đã củng cố xong cảnh giới.

Diệp Hạo vừa ra khỏi đại môn đã thấy Lữ Hàn Yên cách đó không xa đi tới.

- Ngươi đang bế quan sao?

- Đúng vậy.

- Chúng ta ở đây sắp ba tháng rồi.

Lữ Hàn Yên nói khẽ.

- Thế nào?

- Tuy nói chúng ta hận không thể ở đây 10 năm 8 năm, nhưng luôn ở đây cũng không tiện lắm, đúng không?

Lữ Hàn Yên thấp giọng nói.

- Nói cũng đúng.

Diệp Hạo gật đầu.

- Lúc này, đệ tử tông môn vẫn còn bế quan à?

- Đều đã xuất quan.

- Vậy ta đi cáo biệt Tần Thanh Thanh.

- Được.

Diệp Hạo thông qua lệnh bài liên lạc Tần Thanh Thanh.

Không lâu sau, Tần Thanh Thanh vội chạy tới đình viện.

- Ở thật tốt, tại sao phải rời khỏi?

- Chúng ta ở đây đã quấy rầy rất lâu rồi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Cũng nên rời khỏi.

- Diệp công tử, Thanh Thanh chiêu đãi không chu đáo à?

- Thanh Thanh, cô đừng nói lời khách khí, Tông môn còn rất nhiều chuyện phải xử lý.

- Ngày mai lại đi.

Tần Thanh Thanh nghĩ một lát nói.

- Đêm nay, ta mở tiệc đãi các ngươi.

- Tốt.

Đêm đó, Tần Thanh Thanh ở tiểu trúc bày ra một bàn tiệc cho đám người Diệp Hạo.

Trong bữa tiệc, Tần Thanh Thanh nhìn Diệp Hạo nói.

- Diệp công tử, những ngày nay, công tử có nhìn diễn đàn không?

- Mấy ngày nay, ta một mực bế quan.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Diễn đàn thế nào?

- Trên diễn đàn đang đàm luận về ngươi.

- Đàm luận về ta?

- Bàn về hiệu quả, đan phương luyện chế Hóa Ứ Đan của ngươi so với Hóa Ứ Đan đứng đầu còn tốt hơn ba thành.

Tần Thanh Thanh gật đầu nói.

- Hiện tại, Tổng các đã bắt tay trao quyền Hóa Ứ Đan cho các đại tổ chức. Đúng rồi, hiện tại đã trôi qua ba tháng, ngươi hẳn có thể đến tổng các chia hoa hồng.

Diệp Hạo vội đưa thần niệm vào lệnh bài.

Hắn nhanh chóng phát hiện trong trương mục có nhiều hơn 700 vạn.

Sau đó, hắn kiểm tra chi tiết rõ ràng.

Hoa hồng tháng thứ nhất hơn 100 vạn, hoa hồng tháng thứ hai hơn 200 vạn, hoa hồng tháng thứ ba hơn 400 vạn.

- Một mực tăng gấp bội.

Diệp Hạo thầm nghĩ trong lòng.

- Tài khoản nhiều hơn 700 vạn.

Diệp Hạo nhìn Tần Thanh Thanh nói.

Tần Thanh Thanh không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Nhiều như vậy?

Dù Tần Thanh Thanh là nữ nhi cao quý của Tần Thư Hoàn, nhưng trong tài khoản cũng không có nhiều tiền như thế đâu.

Còn nữa, đây chỉ là hoa hồng ba tháng, Diệp Hạo lại có thể hưởng thụ 100 năm.

- Về sau coi trọng thứ gì thì nói cho ta biết.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn Tần Thanh Thanh.

- Tốt tốt.

Tần Thanh Thanh lộ nét mặt vui cười nói.

Nàng thực sự rất đẹp.

Cười lên càng kinh diễm xuất trần.

Đám đan sư Tống Thụy Đạt không khỏi si mê.

Ngũ Hào nhìn thấy bộ dáng đám người Tống Thụy Đạt, ho khan một tiếng.

Lúc này, đám người Tống Thụy Đạt mới giật mình tỉnh lại.

- Tần tiểu thư không phải người các ngươi có thể hy vọng xa vời.

Ngũ Hào truyền âm cho đám người Tống Thụy Đạt.

Tống Thụy Đạt không cam lòng.

Vì sao cô gái như vậy, bản thân không có cơ hội.

Trên yến tiệc, Tần Thanh Thanh liên tiếp chạm cốc cùng Diệp Hạo, đến cuối cùng, thân thể nàng nhanh chóng áp lên người Diệp Hạo.

Tần Thanh Thanh có ý gì, mọi người sao có thể không nhìn ra?

Diệp Hạo lại vững vàng như Thái Sơn, tựa hồ không chú ý tới động tác nhỏ này.

- Diệp công tử, ta không thắng được tửu lực, ngươi có thể đưa ta trở về không?

Thời điểm tiệc rượu tiến hành đến phút cuối cùng, Tần Thanh Thanh lộ ánh mắt mê ly hỏi thăm.

- Đêm nay, ta đã hẹn Thủy Tiên.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Thủy Tiên?

Đáy mắt Tần Thanh Thanh lộ ra một tia tinh mang.

- Đúng vậy, Thủy Tiên.

Diệp Hạo gật đầu.

- Nên không tiện đưa cô về được.

- Nhưng ta muốn người tiễn ta về.

Tần Thanh Thanh hướng về phía Diệp Hạo nói.

Đan sư toàn trường nhìn Diệp Hạo.

Thời điểm Tần Thanh Thanh nói câu này đã ném đi sự rụt rè của nữ hài tử.

Nếu Diệp Hạo không đáp ứng là nhục nhã con gái người ta.

Ngũ Hào suy nghĩ một chút vẫn bí mật truyền âm.

- Diệp Hạo, tình ý của Tần Thanh Thanh đối với ngươi, ngươi không nhìn ra được sao?

- Ta đã nợ quá nhiều tình cảm.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Ta không muốn nợ thêm nữa.

- Nhưng nếu bây giờ ngươi cự tuyệt Tần Thanh Thanh, các ngươi rất có thể trở mặt thành thù.

Ngũ Hào nghiêm túc nói.

Diệp Hạo lóe ánh mắt lên một trận, đón ánh mắt có chút khẩn trương cùng mong đợi của Tần Thanh Thanh nói.

- Ta đưa cô về.

Tần Thanh Thanh không khỏi lộ ra ánh mắt cảm kích.

Diệp Hạo đưa tay nắm vòng eo Tần Thanh Thanh, bước đi về nơi xa.

Lữ Hàn Yên chăm chú nhìn bóng lưng bọn hắn, cắn chặt bờ môi của mình, thời gian dần qua, một tia máu tươi đỏ thẫm theo khóe miệng của nàng trượt xuống.

Đi ra tiểu trúc, Diệp Hạo sắp nói gì thì lông tơ toàn thân lập tức nổ tung.

Hắn nghi ngờ nhìn thân ảnh uyển chuyển mặc áo bào tím cách đó không xa dò hỏi.

- Cô là ai?

- Diệp Hạo, huynh phải nhớ kỹ thân phận của huynh.

Đạo thân ảnh yểu điệu kia nói.

Nghe được âm thanh này, Diệp Hạo lập tức biết được thân phận đối phương.

Tử Ngọc.

Công chúa Tử Vi vương triều, Tử Ngọc.

- Ta đã nói qua, cô không nên quấy rầy cuộc sống của ta.

- Nhưng bây giờ, huynh lại xúc phạm ranh giới cuối cùng của ta.

Tử Ngọc đội một cái mũ vành rộng màu tím, nàng xuyên thấu qua lụa mỏng nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta đã điều tra tư liệu của huynh, huynh có một nữ nhân, vị kia cùng ngươi phi thăng, ta có thể lý giải, nhưng lần này thì không được.

- Cô không cảm thấy mình quan tâm quá nhiều?

Diệp Hạo có chút tức giận nói.

Hắn chán ghét đối phương điều tra tư liệu của hắn, càng chán ghét người khác can thiệp cuộc sống của hắn.

- Ta là vị hôn thê của huynh, chẳng lẽ ta không nên cai quản sao?

- Ta còn chưa thừa nhận đâu?

- Mặc kệ huynh có thừa nhận hay không, đây chính là sự thật.

Mắt cười của Tử Ngọc lộ thoáng qua một tia sát khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận