Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2236: Trong Lòng Rất Biệt Khuất

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Luyện chế ra cửu đẳng thần đan rất ngạc nhiên hả?

Nghe được câu nói này của Diệp Hạo, Bùi Đức Hậu thực không biết nên nói cái gì mới tốt?

Cửu đẳng thần đan từ trước đến nay là một cấm khu.

Không biết bao nhiêu đan sư đều luyện chế không ra đây.

Nhưng mà bây giờ Diệp Hạo lại tùy tiện luyện ra.

- Ta dẫn ngươi đi một nơi.

Bùi Đức Hậu nói xong lôi kéo Diệp Hạo đi đến Luyện Đan Đường của Hạo Nhiên Chính Khí Tông.

- Quách đường chủ, ta mang tới cho ngươi một thiên tài đan đạo.

Bùi Đức Hậu xông vào thư phòng Đường Chủ Quách Đức Nghĩa. Sau đó hưng phấn nói.

Quách Đức Nghĩa cáo lỗi đến một bóng người trong thư phòng sau đó cau mày nói:

- Bùi trưởng lão, không thấy ta đang chiêu đãi khách quý à?

Lúc này, Bùi Đức Hậu mới chú ý tới trong thư phòng còn có một trung niên ngồi nghiêm chỉnh.

- Vị này là ——?

Bùi Đức Hậu thu liễm thần sắc hỏi vội.

- Vị này là Đường chủ Luyện đan đường Bá Vương Kiếm Tông, Hồng Nguyên Khải.

Quách Đức Nghĩa đứng lên giới thiệu:

- Mà sau lưng Hồng huynh là đệ tử đắc ý nhất của hắn Phùng Hưng Siêu.

Bùi Đức Hậu vội vàng hành lễ với Hồng Nguyên Khải:

- Gặp qua Hồng đường chủ.

Hồng Nguyên Khải nhàn nhạt gật đầu.

Thân phận Hồng Nguyên Khải cao hơn Bùi Đức Hậu không chỉ một cấp, bởi vậy gật đầu ra hiệu đã tính là nể mặt hắn.

- Đan đạo thiên tài?

Lúc này, Phùng Hưng Siêu đứng sau lưng Hồng Nguyên Khải lạnh nhạt nói:

- Không biết đan đạo thiên tài như thế nào?

Lời nói Phùng Hưng Siêu có chút âm dương quái khí, Diệp Hạo nghe được trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Hắn liếc qua lệnh bài bên hông Phùng Hưng Siêu lạnh nhạt nói:

- Ta ở Hạo Nhiên Chính Khí Tông không được tính là thiên tài gì, nhưng ta nghĩ vẫn mạnh hơn ngươi một chút.

- Im miệng, ngươi biết trước mắt ngươi vị này là ai không?

Quách Đức Nghĩa lạnh giọng quát lớn.

- Quách đường chủ, đệ tử Hạo Nhiên Chính Khí Tông các ngươi rất có cá tính.

Hồng Nguyên Khải lạnh nhạt nói.

Quách Đức Nghĩa vội vàng cười làm lành.

- Ta sẽ bảo hắn rời đi.

- Bùi trưởng lão, mang tên tiểu tử này rời đi, nhanh lên.

Quách Đức Nghĩa trầm mặt nói.

- Quách đường chủ, Diệp Hạo thật là đan đạo thiên tài.

Bùi Đức Hậu cười khổ nói:

- Hắn luyện chế được cửu đẳng thần đan.

- Cửu đẳng thần đan? Một tên tạp dịch?

Quách Đức Nghĩa cười lạnh nói:

- Bùi trưởng lão, cái chuyện cười này không buồn cười chút nào.

Đừng nói tạp dịch, cho dù chân truyền đệ tử cũng không có ai luyện chế ra cửu đẳng thần đan được ?

- Bùi trưởng lão, chúng ta đi thôi.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

Bùi Đức Hậu khẽ thở dài một cái, chuẩn bị theo Diệp Hạo rời đi.

- Chậm đã.

Lúc này, Phùng Hưng Siêu lại mở miệng nói.

- Có việc?

Diệp Hạo nhìn Phùng Hưng Siêu, lạnh nhạt nói.

- Vừa rồi ta nếu không có nghe lầm ngươi nói ngươi mạnh hơn ta?

Phùng Hưng Siêu có chút ngoạn vị nhìn Diệp Hạo nói.

- Không sai.

Diệp Hạo rất chân thành gật đầu.

Khóe miệng Quách Đức Nghĩa giật một cái.

Mẹ nó.

Ngươi nghiêm túc như vậy, ta có thể tin là thật đó.

Có thể đừng tân bốc mình như vậy được không.

- Ta Phùng Hưng Siêu tu vi võ đạo Thị Thần cảnh tầng bốn, bây giờ đan đạo tu vi là Thị Thần cảnh tầng bảy.

Nói xong, Phùng Hưng Siêu chỉ lệnh bài bên hông nói:

- Thấy rõ ràng chưa? Đây là lệnh bài Môn Thần cảnh thất phẩm đan sư?

- Vượt ba cảnh giới là vốn liếng ngươi phách lối?

Diệp Hạo cười nhạo.

- Nhưng mà ta chít ít cũng không dám không coi ai ra gì như ngươi.

Phùng Hưng Siêu nhìn Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Ta có thể biết rõ bản thân.

- Ngươi sai, ngươi không có biết rõ bản thân.

Diệp Hạo nói xong lấy ra một lệnh bài.

Nhìn thấy trên lệnh bài tiêu chí Phùng Hưng Siêu giật mình.

- Tứ phẩm Thị Thần cảnh.

Quách Đức Nghĩa cũng choáng.

Một đệ tử tạp dịch có tu vi đan đạo cao như vậy?

Bất quá tu vi võ đạo của Diệp Hạo cũng là Thị Thần tầng bốn.

Nói như vậy đan đạo thiên tài là không thể?

- Ngươi muốn cầm cái lệnh bài này chứng minh mình là một thiên tài?

Phùng Hưng Siêu ha ha cười nói.

- Lệnh bài này là khi ta ở Môn Thần cảnh kiểm tra.

Diệp Hạo nói khẽ.

Tiếng cười Phùng Hưng Siêu im bặt.

Lệnh bài này nếu ở Môn Thần cảnh chứng nhận thì quá kinh khủng.

Ý vị này Diệp Hạo vượt qua bốn cảnh giới.

Không!

Còn muốn vượt qua bốn cảnh giới nữa!

Bởi vì trung gian là một đại cảnh giới !

Nhưng làm sao có thể?

- Ngươi xác định không phải đang đùa ta?

Ngay sau đó, Phùng Hưng Siêu khẳng định Diệp Hạo không thể cường hoành như thế?

Diệp Hạo khẽ cười cười, điểm một cái trên lệnh bài, sau một khắc một tờ văn thư của Luyện đan Tổng các xuất hiện giữa không trung.

Trên văn thư viết một đoạn rõ ràng.

Diệp Hạo lấy thành tích Ưu toàn phần thông qua được khảo hạch bát phẩm luyện đan sư, Diệp Hạo có thể cầm văn thư đến bất kỳ một Luyện Đan Công Hội nào nhận lấy lệnh bài.

Dưới góc phải văn thư còn có con dấu của Luyện đan Tổng các.

- Môn Thần bát phẩm.

Phùng Hưng Siêu mở to hai mắt nhìn:

- Làm sao có thể?

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có người dám giả tạo văn thư của Luyện đan Tổng các?

Diệp Hạo đầy khinh bỉ nhìn Phùng Hưng Siêu.

- Kỳ thật bát phẩm đan sư ta sớm đã thông qua vào năm trước, nhưng ta cảm thấy loại chuyện này không có cái gì tốt để khoe khoan cả, cũng không có tiến về Luyện Đan Công Hội nhận lấy, không nghĩ tới lại bị người xem thường.

Diệp Hạo nói đến đây gương mặt thổn thức:

- Ta thực sự không biết ngươi vượt qua ba cảnh giới có cái gì đáng để khoe khoan đây?

Sắc mặt Phùng Hưng Siêu trở nên khó coi.

Diệp Hạo đây chỉ chích thẳng mặt hắn.

Nhưng hắn thật không có cách nào phản bác.

Quách Đức Nghĩa lúc này bận đứng lên:

- Bùi trưởng lão, vị này là ——?

- Diệp Hạo.

Bùi Đức Hậu trả lời.

- Diệp Hạo, ngươi nếu không chê thì từ hôm nay trở đi ngươi sẽ là đệ tử quan môn của ta.

Quách Đức Nghĩa nghiêm túc nói.

Vượt qua bốn cảnh giới.

Quá kinh diễm rồi.

Hắn từ xưa đến giờ chưa gặp qua đệ tử kinh diễm như vậy?

- Quách đường chủ, hảo ý của ngài ta xin nhận.

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Ta chỉ là một tạp dịch đệ tử, làm sao có tư cách làm quan môn đệ tử của ngài được?

Nghe được Diệp Hạo nói như vậy, Quách Đức Nghĩa biết Diệp Hạo ghi hận lời mình vừa nói.

- Sự tình vừa rồi ta không đúng, ta chỗ này xin lỗi ngươi, được không?

Quách Đức Nghĩa thả thấp tư thái.

- Ba năm trước, Tông chủ bảo ta làm Nội môn Đệ tử ta cũng không có đáp ứng.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút.

- Ngài cảm thấy ta hiện tại sẽ đáp ứng ngài?

- Ngươi chính là người cự tuyệt Tông chủ, Diệp Hạo?

Trong thức hải Quách Đức Nghĩa đột nhiên xẹt qua một tia sáng, hắn rốt cục nhớ người thanh niên trước mắt này là ai?

Ba năm trước, câu Diệp Hạo cự tuyệt Tông chủ đã hot một thời gian rất lâu.

Nhưng ai có thể nghĩ tới tu vi đan đạo của hắn còn kinh khủng như vậy?

- Không sai.

Diệp Hạo gật đầu.

- Diệp Hạo, đan đạo tu vi của ngươi là kinh diễm nhất ta từng thấy qua.

Quách Đức Nghĩa trầm giọng nói.

- Ngươi không thể ngừng thăng tiến tiền đồ của mình.

- Ta không quan tâm.

Diệp Hạo quyết tuyệt nói.

- Ngươi.

Hiện tại, Quách Đức Nghĩa rốt cục cảm nhận được cảm giác lúc đó của Tông chủ và Đại trưởng lão.

Trơ mắt nhìn một mầm mống thiên phú tốt bỏ qua mình.

Trong lòng của bọn hắn rất biệt khuất a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận