Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2241: Khảo Hạch Bắt Đầu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Bây giờ còn chưa thể nói là đệ tử Hạo Nhiên Chính Khí Tông.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Vì sao?

- Bởi vì ta bây giờ là tạp dịch đệ tử thôi.

- Lấy tiềm lực của ngươi cũng không nên làm tạp dịch đệ tử chứ?

- Gặp một vài tình huống.

- Tông Chủ Hạo Nhiên Vực hình như là Tô Ngữ Nhi, nàng ta rất có năng lực, không thể bỏ mặc ngươi đâu.

- Tô Tông Chủ còn chưa ra mặt.

- Được rồi, hiện tại thuận tiện nói cho ta biết đan đạo ngươi được truyền thừa từ ai không?

- Đan Ma.

Diệp Hạo chậm rãi phun ra hai chữ.

Hắn biết trước mặt người như Vương Thương Sinh vẫn không nên nói lời bịa đặt.

Bọn họ liếc mắt đã có thể xem thấu ý nghĩ chân thực trong nội tâm ngươi.

- Đan Ma?

Sắc mặt Vương Thương Sinh không khỏi biến.

- Đan Ma là ai?

Tần Thư Hoàn tò mò hỏi.

- Vì sao ta chưa từng nghe qua cái tên này?

- Lúc Đan Ma tung hoành thiên hạ thì mới mới bắt đầu tu luyện thôi.

Vương Thương Sinh trầm ngâm một hồi nói.

- Đan Ma dù thiên phú Đan Đạo hay Võ Đạo tại thời điểm đó đều được xứng danh với danh hiệu đệ nhất thiên hạ.

- Mặc kệ thiên tài kinh diễm cỡ nào đều bị hắn trấn áp.

Vương Thương Sinh nói tiếp.

- Điều này khiến Đan Ma trong lúc vô tình đã đắc tội với rất nhiều thế lực, nhưng bọn họ có làm gì hắn cũng không thèm để ý nhiều, cho tới khi một Vương triều giết thê tử Đan Ma, hắn mới trở nên điên cuồng.

- Sau khi đặt chân đến Thần Vương cảnh, Đan Ma giết tới Vương Triều kia, hắn vận dụng cấm thuật hóa cao thủ Vương triều thành khôi lỗi, những khôi lỗi này phối hợp với Đan Ma giết sạch sẽ từ trên xuống dưới Vương Triều kia. Mà lúc Đan Ma muốn chôn vùi bách tính Vương Triều thì bỗng có một đại nhân vật phủ xuống, người kia vẫy tay một cái cưỡng ép mang Đan Ma rời đi.

Vương Thương Sinh thổn thức không thôi.

- Kỳ thật, thiên phú Đan Đạo của Đan Ma còn vượt qua cả thiên phú Võ Đạo, nếu hắn không rời đi thì nhất định sẽ khái sáng đan đạo.

Một hồi sau Vương Thương Sinh mới nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi gặp Đan Ma ở đâu?

- Trong hỗn độn.

- Những năm nay Đan Ma đi đâu?

- Tác chiến sâu trong Minh Giới.

- Sâu trong Minh Giới?

Vương Thương Sinh lặp lại.

- Khó trách những năm nay Thần Vực ngày càng phồn vinh, hóa ra Minh Giới không ngừng bị dọn dẹp.

- Hai cái này có liên quan gì?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Ngươi đã là đệ tử của Đan Ma, như vậy ngày mai ngươi sẽ nghênh chiến.

Vương Thương Sinh nói đến đây trong tay xuất hiện một mặt nạ đồng xanh.

- Lúc nghênh chiến ngươi mang theo mặt nạ này, đến lúc đó bọn họ sẽ không điều tra ra khí tức của ngươi.

Diệp Hạo cung kính nhận lấy.

- Diệp Hạo, nếu ngươi đoạt đệ nhất, ta sẽ cho ngươi một lễ vật.

- Vãn bối sẽ toàn lực ứng phó.

Diệp Hạo nghiêm túc đáp.

Hắn biết ngày mai phải đối mặt với các mặt hàng cao cấp.

Dù lấy được truyền thừa của Đan Ma cũng nhất định phải bảo trì trạng thái đỉnh phong.

Rạng sáng ngày thứ ba, Tần Thư Hoàn mang theo Diệp Hạo đi tới sân tranh tài.

Đến sân thi đấu, Diệp Hạo chú ý tới ba đạo ánh mắt rơi vào trên người mình.

Diệp Hạo nhướng mày nghênh đón.

Vị thứ nhất là một thanh niên bờ môi hơi bạc, người này trong tay cầm một cây quạt xếp, ánh mắt nhìn Diệp Hạo đầy khinh bỉ.

Đệ tử đắc ý nhất của Phó Các Chủ Luyện Đan Tổng Các Ngô Đức Chí.

Bất quá ngay sau đó hắn rời ánh mắt đi.

Mắt cao hơn đầu.

Đây là đánh giá của Diệp Hạo đối với Ngô Đức Chí.

Nếu hắn đã được cho phép tham gia lần tranh tài này, làm sao có thể là hạng người hư danh?

Buồn cười là Ngô Đức Chí còn bày ra tư thái ấy.

Vị thứ hai là một nữ tử nhìn qua rất xinh đẹp.

Giống như nữ tử Giang Nam uyển chuyển hàm xúc, có một loại cảm giác tiểu gia bích ngọc.

Diệp Hạo biết rõ thiếu nữ này là nữ nhi của Vương Thương Sinh Vương Túy Mặc.

Vương Túy Mặc thấy Diệp Hạo nhìn nàng thì khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Vị thứ ba là một thanh niên khí tức trầm ổn, bất quá tròng mắt hắn lại không ngừng chuyển động, vừa nhìn đã biết gia hỏa này không phải hạng người an ổn.

Hắn nhìn Diệp Hạo lộ ra ý hữu hảo.

Diệp Hạo biết người này đến từ Tuyết Nguyệt Vương Triều, Hoàng Kiến Nghiệp.

Lần này được Tổng Các mời tới để ứng phó ba đại Tông Môn đan đạo đứng đầu.

Diệp Hạo khẽ gật đầu với Hoàng Kiến Nghiệp một cái.

Không bao lâu ba bóng người như ngôi sao sáng được mọi người vây quanh đi tới.

- Nhìn thấy thanh niên áo bào tro không? Hắn là đệ đệ của Dược Xuất Trần, Dược Tị Thế.

Hoàng Kiến Nghiệp ở bên người Diệp Hạo thấp giọng nói.

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn Hoàng Kiến Nghiệp một cái.

Hắn không ngờ Hoàng Kiến Nghiệp sẽ chủ động tìm hắn nói chuyện.

Diệp Hạo không biết hắn mang theo mặt nạ khiến Hoàng Kiến Nghiệp cảm thấy hắn chính là át chủ bài bí mật, bởi vậy Hoàng Kiến Nghiệt muốn kết giao.

- Thêu ký hiệu thần đan trên ngực chính là đệ tử Cổ Đan Môn, hôm nay tên ngước mặt lên trời tới đây thi đấu, hắn tên Tống Nhược Hà.

Hoàng Kiến Nghiệp nói đến đây chỉ vào bóng người thứ ba.

- Thần Thảo Các thu nhận cơ hồ đều là nữ đệ tử, hôm nay tới đây là Sắc Vi tiên tử, nghe nói nàng do một tay Hồ Điệp tiên tử chỉ dạy.

Dừng một chút Hoàng Kiến Nghiệp nói tiếp.

- Trong ba người này ta cảm thấy thực lực Tống Nhược Hà là cặn bã nhất, Sắc Vi tiên tử thứ hai, cuối cùng mới là Dược Tị Thế.

Diệp Hạo cười không nói.

Hiện tại đã đánh giá thực lực bọn hắn cũng không có bao nhiêu giá trị.

Diệp Hạo tin tưởng dù Tống Nhược Hà, Dược Tị Thế hay Sắc Vi tiên tử đều có truyền thừa Vương cấp.

Hơn nữa trong Tông bọn họ còn có rất nhiều danh sư, bởi vậy thực lực của bọn hắn còn mạnh hơn trong tưởng tượng.

Nhưng Diệp Hạo không sợ.

Bàn về truyền thừa, hắn không kém hơn bất kỳ người nào, bàn về chất, Diệp Hạo tự nhận mạnh hơn bon họn mấy lần.

Tình huống đồng cấp Diệp Hạo lại sợ ai?

- Vương Các Chủ, bốn đệ tử Đan Đạo Tổng Các ngươi chọn sao?

Môn Chủ Cổ Đan Môn - Cổ Đại Cát quét mắt nhìn người Hoàng Kiến Nghiệp một cái nhàn nhạt nói.

Vương Thương Sinh gật đầu.

- Có cần chọn thêm vài người không?

Cốc Chủ Dược Vương Cốc - Dược Bách Thảo cười nói.

- Các ngươi cứ chiến thắng trước rồi lại nói.

Vương Thương Sinh bình tĩnh nói.

- Xem ra Vương Các Chủ rất có lòng tin.

Các Chủ Thần Thảo Các - Thần Thảo tiên tử cười nói.

- Ta có chút chờ mong tranh tài lần này.

- Nếu không cũng quá không thú vị.

Dược Bách Thảo cười to nói.

- Nếu không hiện tại bắt đầu đi.

- Đám tiểu gia hỏa cũng đã đợi không kịp.

Cổ Đại Cát vỗ tay cười nói.

- Khảo hạch giao cho Vương Các Chủ.

Cổ Đại Cát bọn họ không cảm thấy Vương Thương Sinh sẽ động chạm vào sát hạch.

Cái này liên quan tới danh dự của Luyện Đan Tông Các hắn.

Ai sẽ lấy nó làm trò đùa?

- Ải khảo hạch thứ nhất là thôi diễn đan phương.

Vương Thương Sinh quét mắt bảy người một cái nói.

- Ta sẽ ngẫu nhiên rút ra một tấm đan phương không trọn vẹn, các ngươi trong vòng một canh gờ tiến hành bổ sung, đến lúc đó căn cứ vào dược liệu các ngươi bổ sung mà tiến hành chấm điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận