Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2250: Lên Lôi Đài

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Nhưng Diệp Hạo hiện tại còn là tạp dịch đệ tử?

- Bất kể như thế nào cũng phải để Diệp Hạo gia nhập tông môn.

- Ai nói không phải chứ?

- Lần này có lẽ chúng ta có thể được quyền sử dụng tổ địa quyền.

Thời điểm tông môn trưởng lão đàm luận, sắc mặt Khương Phi Minh lại ngày càng khó coi.

Bởi vì hắn phát hiện bất ù thân oanh kích thế nào đều khó mà đánh vỡ phòng ngự của Diệp Hạo.

- Ta không cam tâm.

Khương Phi Minh đánh ra một quyền, sau đó, không cam lòng quát.

- Ngươi có cái gì không cam tâm?

Diệp Hạo cười lạnh nói:

- Danh hiệu đệ nhất Ngoại môn đã để ngươi kiêu ngạo?

- Ngươi ——?

Khương Phi Minh tức giận nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo cũng không nhìn hắn một cái.

Tô Ngữ Nhi lúc này lạnh nhạt nói:

- Trong khoảng thời gian ta không ở Tông môn, sự vụ tạm thời giao cho Đại trưởng lão quản lý.

Sau đó Tô Ngữ Nhi lại an bài một ít chuyện rồi mang theo Diệp Hạo, Tuyết Trích Tiên, Khương Phi Minh, Vĩnh Hoành Nghĩa đi đến tổ địa.

Hạo Nhiên Chính Khí Tông nắm hai đại vực.

Chính Khí Vực, Hạo Nhiên Vực.

Mà giáp giới giữa hai Vực chính là tổ địa Hạo Nhiên Chính Khí Tông.

Diệp Hạo chú ý thấy mật độ linh lực trong tổ địa mạnh hơn Hạo Nhiên Vực mấy lần.

Có thể tưởng tượng được nếu tu luyện trong này, tốc độ sẽ tiêu thăng rất nhiều.

- Không nghĩ tới Tổ địa có rất nhiều cao thủ.

Chiến lực Diệp Hạo bây giờ đã đạt đến Thiên Thần cấp, có thể để hắn cảm thấy uy hiếp làm sao cũng phải Tử Thần cấp, trên đường đi tới nơi này, hắn thấy mấy trăm cao thủ cấp bậc này.

Đây là ngoài sáng.

Cao thủ ẩn mình còn không biết có bao nhiêu đây?

- Chính Khí Vực và Hạo Nhiên Vực rất nhiều cao thủ cảm thấy không thể đột phá đều sẽ lại tới đây.

Tô Ngữ Nhi bình tĩnh nói:

- Thời gian dài cho dù ta cũng không biết Tổ địa có bao nhiêu cao thủ?

- Long Tượng Thần Vương ở ngay chỗ này?

Diệp Hạo hỏi.

- Ừm.

Tô Ngữ Nhi gật đầu.

Cô rất rõ ràng nếu không phải Long Tượng Thần Vương, Hạo Nhiên Chính Khí Tông sớm đã bị thế lực khác chiếm đoạt.

Lúc này Chung Cẩm Thành mang theo trưởng lão Chính Khí Vực đi tới.

- Tô tông chủ.

- Chung tông chủ.

- Hiện tại, chúng ta đi gặp qua Long Tượng đại nhân?

Chung Cẩm Thành nói khẽ.

- Tốt.

Đi tới Tổ địa mà không bái kiến Long Tượng Thần Vương thì làm sao được,

Long Tượng Thần Vương trong từ đường Tổ địa.

Bất quá xa xa Diệp Hạo lại cảm nhận được một khí tức âm u đầy tử khí.

Mà thời điểm hắn nhìn thấy Long Tượng Thần Vương trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Bởi vì cái gọi Long Tượng Thần Vương dĩ nhiên là một lão đầu dáng người thấp nhỏ.

Lão đầu co quắp ngồi trên ghế mây, trên người che kín bởi một chăn lông thật dày, trong lời nói cực kỳ suy yếu:

- Hai tên nhóc các ngươi có tốc độ tiến bộ quá chậm.

- Vãn bối để đại nhân thất vọng rồi.

Chung Cẩm Thành ôm quyền nói.

- Đại nhân, Hạo Nhiên Chính Khí Tông còn cần ngài tới thủ hộ.

Tô Ngữ Nhi cung kính nói.

- Tình huống của ta các ngươi cũng nhìn thấy, ta không kiên trì được bao lâu nữa.

Lão đầu nhìn Tô Ngữ Nhi nói nhỏ:

- Những năm nay —— ta kiên trì rất vất vả.

Con mắt Tô Ngữ Nhi lập tức đỏ.

Lão đầu là Long Tượng Thần Vương!

Nếu không phải thực sự không thể tiếp tục kiên trì được thì làm sao lại nói ra những lời này.

- Đại nhân.

Trong mắt hổ của Chung Cẩm Thành cũng lộ ra một vòng nhiệt lệ.

- Tranh tài thôi.

Lão đầu phất phất tay nói.

Chung Cẩm Thành hít vào một hơi thật dài nói:

- Tô tông chủ, bắt đầu đi.

- Tốt.

Đám người Chung Cẩm Thành đi ra khoi từ đường.

Ngay sau đó, Chung Cẩm Thành vung tay lên giữa không trung xuất hiện một lôi đài thật to.

- Hiện tại, tám tuyển thủ các ngươi leo lên lôi đài.

Diệp Hạo cùng bảy tên tuyển tiến lên.

- Tỷ thí lần này ngoại trừ không thể đánh chết đối phương, còn lại không có bất kỳ quy tắc gì.

Chung Cẩm Thành nhìn bốn phía một cái chậm rãi nói.

- Điều này ngoại trừ khảo giáo năng lực cá nhân còn xem xét hợp tác đoàn đội.

Dừng một chút Chung Cẩm Thành nói tiếp:

- Cuối cùng phương nào tuyển thủ còn đứng phương đó sẽ thắng?

Theo Chung Cẩm Thành nói xong, song phương tuyển thủ đều hơi biến sắc.

Ý vị này nhất định phải ra tay độc ác.

Đúng lúc này, bên Chính Khí Vực một thanh niên thần sắc kiêu căng mở miệng:

- Không cần phiền toái như vậy?

Diệp Hạo cùng bốn tên tuyển thủ lập tức nhìn về phía hắn.

- Bốn người các ngươi cùng lên đi.

Thanh niên kia nói tiếp.

Diệp Hạo bị choáng váng.

- Tên gia hỏa này còn trang bức hơn cả huynh nữa?

Tuyết Trích Tiên cười khanh khách nói.

- Ta rất trang bức hả?

Diệp Hạo lật Tuyết Trích Tiên một cái.

- Cuồng vọng.

Khương Phi Minh nói xong vọt tới.

Trong lòng Khương Phi Minh nghẹn một bùng oán khí.

Bây giờ thấy một tên gia hỏa như vậy, hắn làm sao có thể nhịn được?

- Hạo Nhiên Thiên Lôi.

Một đạo kinh lôi trong nháy mắt phá vỡ trời cao đánh xuống thanh niên kia.

Mà lúc này, Khương Phi Minh chú ý thấy ba thanh niên nam nữ bên cạnh người thanh niên kia lại lộ ra thần sắc khinh thường.

- Không tốt.

Trong lòng hắn có một loại cảm giác bất an.

Bất quá lúc này lại không thể lui.

- Ngũ Sắc Lôi Hải.

Khương Phi Minh nhanh chóng chuyển hóa ấn quyết, từng đạo lôi đình chi lực từ trên trời giáng xuống, hóa thành từng đạo bình chướng bảo vệ hắn ở giữa.

- Ngũ Sắc Lôi Hải cũng không bảo vệ được ngươi.

Lúc này thanh niên kia động.

Thân hình của hắn giống như giống như mộng ảo, trong khoảnh khắc đã đến trước mặt Khương Phi Minh, một đôi đại thủ chạm vào tầng tầng bình chướng.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Vòng phòng ngự Khương Phi Minh chế tạo nháy mắt đã bị oanh bạo, tiếp đó đại thủ đối phương thần tốc đánh lên ngực hắn, Khương Phi Minh chỉ cảm thấy một cỗ kinh khủng lực lượng đánh vào thể nội, quang quác một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Bịch một tiếng Khương Phi Minh rơi vào bên bờ lôi đài, hắn giãy dụa muốn đứng lên lại phát hiện tạng phủ bị trọng thương.

- Khương sư huynh.

Vĩnh Hoành Nghĩa vọt tới bên người Khương Phi Minh hô lớn.

Khương Phi Minh nhìn thanh niên kia nói:

- Ngươi —— ngươi là ai?

- Đệ nhất ngoại môn đệ tử, Mã Tư Niên.

Thanh niên kia lạnh nhạt nói.

- Ngươi làm sao có thể mạnh như vậy?

- Nếu ta cho ngươi biết ta mới vừa xuất thủ chưa dụng tới một phần mười thực lực, không biết ngươi có tin không?

Mã Tư Niên cười tủm tỉm hỏi.

- Ngươi.

Khương Phi Minh xém chút phun ra thêm một ngụm máu.

- Vừa rồi ngươi vận dụng ít nhất một phần ba trở.

Lúc này, Diệp Hạo chậm rãi nói:

- Còn có ngươi vận dụng thân pháp và quyền thuật, cũng là Vương cấp sơ kỳ.

Mã Tư Niên kinh nghi mà nhìn Diệp Hạo nói:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai không quan trọng?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói:

- Trọng yếu là bốn tên bọn ngươi đã chuẩn bị kỹ càng để bị đả thương nặng chưa?

- Cuồng vọng.

- Tùy tiện.

- Ngươi đánh bại đại sư huynh chúng ta trước rồi nói sau?

Ba tên thanh niên nam nữ cười nhạo nói.

Diệp Hạo cười cười hai tay lập một pháp ấn.

Khi pháp ấn thành hình, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt đã bị kinh khủng lôi đình bao bọc.

Thấy một màn như vậy, bất luận ba thanh niên nam nữ hay Mã Tư Niên đều biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận