Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2281: Gia Nhập Tiểu Đội

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Một năm!

Hai năm!

Ba năm!

Ba năm cứ thế trôi qua, bỗng một tin tức truyền khắp Đông vực.

- Minh Thổ?

Diệp Hạo lộ vẻ mặt nghiêm túc.

- Đúng vậy, Minh Thổ.

Tuyết Trích Tiên trịnh trọng gật đầu.

- Minh Thổ hiện thế, rất nhiều thế lực đã phái đệ tử tông môn đến thám hiểm, kết quả là phiến Minh Thổ kia cự tuyệt tu sĩ đạt có tu vi Thiên Thần cảnh trở lên.

- Minh Thổ có đồ vật gì?

- Có tu sĩ từ Minh Thổ chiếm được dược liệu chế tạo căn cơ Tử Thần cảnh, cũng có tu sĩ chiếm được truyền thừa của cường giả đã vẫn lạc.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Ta đi Minh Thổ một chuyến.

- Tông chủ, có muốn ta bồi tiếp?

A Man nói gấp.

Diệp Hạo nhìn A Man, nói.

- Ngươi tốt nhất nên ở tông môn tôi luyện căn cơ.

- Ta cảm thấy căn cơ rất củng cố.

A Man nói xong, quơ quơ nấm đấm.

- Ngươi có thể đỡ nổi một đòn của ta, ta sẽ cho ngươi đi.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn A Man.

A Man lập tức sụp đổ.

- Tông chủ, không phải ngài muốn chơi ta chứ?

Ba năm nay, A Man không có tăng tu vi, nhưng Diệp Hạo lại từ Thiên Thần tầng bốn tăng lên Thiên Thần tầng sáu.

Lúc trước, A Man không ngăn được một đòn của Diệp Hạo, hiện tại càng không phải đối thủ của hắn.

- Không thể thì im miệng.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tông chủ, ta có một vấn đề.

Dương Tam chần chờ một chút vẫn hỏi.

- Hỏi.

- Tông chủ chỉ dùng ba năm tăng liên tiếp hai cảnh giới, chẳng lẽ ngươi không lo lắng căn cơ bất ổn?

Dương Tam rất ngạc nhiên vấn đề này.

Nếu Diệp Hạo muốn đi xa thì nhất định phải cẩn thận mài giũa căn cơ.

- Sẽ không.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Căn cơ của ta củng cố vượt xa ngươi tưởng tượng.

- Ta không hiểu.

Dương Tam lóe ánh mắt lên nói.

Diệp Hạo cười nói.

- Tương lai ngươi sẽ rõ.

Ba năm?

Làm sao có thể?

Trên thực tế, Diệp Hạo đã tu luyện 18 năm.

18 năm bình thường, Diệp Hạo cũng sẽ không tăng lên hai cảnh giới, nhưng ai bảo hắn sử dụng Vạn Linh Huyết Tuyền?

Cái này khiến cho Diệp Hạo trong vòng ba năm tăng liên tiếp hai cảnh giới.

Toàn bộ tông môn ngoại trừ Diệp Hạo, người có đãi ngộ này cũng chỉ có Tuyết Trích Tiên.

Hiện tại, Tuyết Trích Tiên có tu vi cao hơn Diệp Hạo một cảnh giới.

Thời gian áo nghĩa quá bá đạo.

Trước khi đạt đến Thần Vương cảnh, Diệp Hạo sẽ không có ý định bại lộ.

An bài thỏa đáng xong chuyện trong tông môn, Diệp Hạo cùng Lưu Tĩnh Di đi đến vị trí Minh Thổ.

Đến phụ cận Minh Thổ, Diệp Hạo cải biến tướng mạo cùng khí tức của mình.

- Tông chủ, pháp môn cải biến khí tức của người rất khó phát hiện.

Lưu Tĩnh Di kinh ngạc nói.

Bởi vì lúc nàng không nhìn cẩn thận cũng sẽ không nhìn ra.

- Đây là công pháp ta học được ở hạ giới, những năm nay ta đang một mực thôi diễn nó.

Diệp Hạo cười nói.

Thiên biến vạn hóa!

Những năm nay, Diệp Hạo kết hợp rất nhiều công pháp, bổ sung nó đến Thiên Thần cảnh.

- Tốt rồi, ngươi ở chỗ này chờ ta.

Diệp Hạo nói.

- Tuân mệnh.

Lưu Tĩnh Di trầm giọng nói.

Thời điểm Diệp Hạo ngự không phía trên Minh Thổ, sắc mặt hắn hơi biến hóa.

Lực lượng tử vong.

Toàn bộ thổ nhưỡng tràn ngập mùi vị này.

- Vì sao Minh Thổ xuất hiện ở đây?

Diệp Hạo cau mày.

Cho tới nay, Minh giới cũng cực kỳ thần bí.

Phải biết đoàn đội nhỏ do Triệu Tổ cầm đầu chinh chiến nhiều năm nay vẫn không công phá được đã nói rõ Minh giới cường hãn bực nào.

- Tiểu tử, ngươi đến một mình sao?

Thời điểm Diệp Hạo đang trầm tư, một âm thanh vang lên tai.

Diệp Hạo quay người nhìn về phía người tới.

Một trung niên có thân hình cao lớn.

- Thế nào?

- Có hứng thú gia nhập đoàn đội chúng ta không?

- Không hứng thú.

Diệp Hạo không cần suy nghĩ liền cự tuyệt.

- Tiểu tử, ngươi hiện tại chỉ có tu vi Thiên Thần tầng sáu, với tu vi như vậy, ngươi đi vào chính là muốn chết.

Trung niên trầm giọng nói.

- Xin lỗi.

Diệp Hạo nói xong đi đến nơi xa.

Nhưng chưa đi được bao xa đã bị một bóng người ngăn cản.

- Tiểu tử, theo ta đi.

Diệp Hạo nhìn đối phương một cái, ánh mắt lộ ra một tia hàn mang.

- Ngươi lặp lại lần nữa?

- Con mẹ ngươi, muốn chết sao?

Thân ảnh kia nói xong, đánh một quyền tới đầu Diệp Hạo.

Mắt thấy muốn đánh vào người Diệp Hạo, một âm thanh quát lớn nhanh chóng vang lên bốn phía.

- Ma tể tử, ngươi muốn làm gì?

Trung niên kia chạy tới.

Ầm!

Hai bóng người va chạm, thân ảnh Ma Tộc thanh niên nhanh chóng lảo đảo lui lại, hắn nhìn trung niên thật sâu, lạnh giọng nói.

- Sơn thủy có ngày gặp lại, hãy đợi đấy.

- Cứ chờ xem, gia gia ta sợ ngươi sao?

Trung niên không sợ hãi chút nào đáp trả.

- To gan lắm.

Ma tộc thanh niên nhìn trung niên một cái rồi xoay người rời khỏi.

Trung niên suy nghĩ một chút vẫn không truy tung.

Hắn có thực lực mạnh hơn người kia một chút, không có nghĩa có thể dứt khoát chém giết đối phương.

Hắn không muốn tiêu hao thực lực bản thân.

- Ngươi không sao chứ?

Trung niên ân cần hỏi Diệp Hạo.

Hắn lo lắng Diệp Hạo bị Ma tộc chấn nhiếp tâm thần.

- Không sao.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Nếu vừa rồi không có trung niên đuổi tới, lúc này, tên kia đã trở thành một cổ thi thể.

Đương nhiên, Diệp Hạo sẽ không nói ra lời này.

- Vừa rồi đã nói với ngươi, nơi này rất nguy hiểm, ngươi còn không tin?

Trung niên nói xong, nắm lấy đại thủ Diệp Hạo nói.

- Đi đi đi, ta dẫn ngươi đi gặp đội trưởng của chúng ta.

Diệp Hạo vùng vẫy một hồi rồi mặc cho hắn kéo mình qua.

Hắn không thể dập tắt lòng nhiệt tình của người khác.

Trung niên nhanh chóng mang theo Diệp Hạo đi tới bên cạnh ba tu sĩ.

- Huynh đệ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là đội trưởng tiểu đội chúng ta, Lâm Nguyệt Nhi.

Lâm Nguyệt Nhi có chút ngẩn ra nhìn trung niên.

- Mã Bưu, vị này là ai?

- Đội trưởng, ta vừa thấy vị huynh đệ kia cũng muốn vào Minh Thổ, ta lo lắng an toàn của hắn nên kéo hắn đến đây.

Mã Bưu cười nói.

- Mã Bưu, ngươi có biết chúng ta vào Minh Thổ vì cái gì không?

Một thanh niên lộ vẻ không vui nói.

- Mã Bưu, khi nào ngươi mới có thể nhìn đại cục một lần?

Một thanh niên khác cũng lên tiếng.

- Được rồi.

Lâm Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút nói.

- Ngươi có thể gia nhập tiểu đội chúng ta, nhưng ngươi phải nghe lời ta an bài.

Diệp Hạo nhìn thấy chi đoàn đội này không thích mình nên muốn rời khỏi, không ngờ Mã Bưu lại thay hắn đáp ứng.

- Yên tâm, không thành vấn đề.

Diệp Hạo không còn lựa chọn khác, đành phải nhếch miệng đáp ứng.

- Vì sao các ngươi còn không vào Minh Thổ?

Một lát sau, Diệp Hạo thấp giọng hỏi.

- Chúng ta chờ một người.

Mã Bưu nói khẽ.

- Ai?

- Một trận sư tinh thông trận pháp.

Mã Bưu chỉ nơi xa nói.

- Đến rồi.

Diệp Hạo nhìn lại phương hướng Mã Bưu chỉ thì thấy một trung niên mặc đạo bào bồng bềnh bay tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận