Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2288: Quay Lại Đây

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Buông ra.

Thanh niên kia giật một cái, thấy không thể rút về được thì vẫn lạnh lùng quát lớn.

- Lăn tới đây cho ta.

Diệp Hạo bỗng nhiên dùng lực.

Thanh niên cảm thấy một cỗ lực lượng bao quanh thân hắn, bịch một tiếng hắn mất khống chế rơi trước mặt Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhấc chân dẫm trên cổ hắn.

- Lặp lại lời ngươi vừa nói lần nữa coi.

Trong mắt thanh niên kia lộ ra sát ý kinh thiên.

- Ngươi biết ta là ai không?

Răng rắc!

Cổ người thanh niên kia lập tức bị đạp gãy.

- Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai không?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Thanh niên kia bị dọa mộng.

Những năm nay hắn chưa từng gặp qua gia hỏa nào lớn lối như thế.

- Các hạ nhục nhã người hầu ta như vậy, có phải không coi ta ra gì?

Cách đó không xa, một tử sam thanh niên nhíu mày lên tiếng.

- Phải thì đã sao?

Diệp Hạo nhìn hắn nói.

- Hôm nay ngươi nếu không cho ta một câu giải thích hài lòng, đừng nói người hầu ngươi, cho dù ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện nguyên vẹn rời đi.

- Cuồng vọng. Ngươi biết ta là ai không?

Tử sam thanh niên mới vừa nói ra câu này đã nghe Diệp Hạo quát lớn một tiếng.

- Lăn tới đây cho ta.

Tử sam thanh niên như bị sét đánh cảnh người mất khống chế quỳ trước mặt Diệp Hạo.

Diệp Hạo từ trên cao nhìn xuống hắn nói.

- Ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi là ai không?

Tử sam thanh niên đang định nói gì thì Diệp Hạo đã cắt ngang.

- Không cần trông cậy vào hộ đạo giả Tử Thần Cảnh có thể cứu ngươi, nếu hắn dám xuất thủ, hắn sẽ chết rất thê thảm.

Mồi hôi trên mặt tử sam thanh niên rơi xuống đất.

Bất quá hắn vẫn cứng cổ nói.

- Ta là tộc nhân của Thôi gia Hợp An Thành.

- Thôi gia là Vương cấp Tông Môn?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Không phải.

Thôi Phàm vừa trả lời Diệp Hạo đã tát hắn một cái.

- Ngay cả Vương cấp thế lực cũng không phải, ngươi nói ngươi có cái gì để phách lối?

Thôi Phàm bị choáng.

Lời này của Diệp Hạo có ý gì?

Chẳng lẽ Diệp Hạo đến từ Vương cấp Tông Môn?

- Hiện tại ta cho ngươi cơ hội cầu viện gia tộc.

Diệp Hạo nói.

Thôi Phàm nào dám.

Đối phương rõ ràng không sợ gia tộc mình.

Bản thân cầu viện thì có tác dụng gì?

- Chuyện lần này do lỗi của ta, mong công tử cho ta một cơ hội.

- Ta không muốn nhìn thấy người hầu của ngươi nữa.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Công tử muốn xử lý thế nào?

- Cái này phải nhìn ngươi.

Thôi Phàm suy nghĩ một chút nhấc chân lên đạp vào hai chân thanh niên kia.

Răng rắc!

Răng rắc!

Hai chân người nọ lập tức bị đạp gãy.

- Xem ra ngươi không xem lời ta ra gì cả.

Diệp Hạo cười lạnh.

Thôi Phàm cắn răng một cái đạp vào đan điều người hầu của mình.

Thanh niên kia chợt hét thảm.

- Hắn rất ồn ào.

Diệp Hạo móc móc lỗ tai.

Thôi Phàm đưa tay điểm trúng á huyệt người nọ.

Diệp Hạo lúc này ngồi xổm trước mặt hắn, nói.

- Đây là kết quả của chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Tròng mắt người thanh niên kia lập tức đỏ lên.

Diệp Hạo vỗ một cái trên người hắn.

- Tự giải quyết cho tốt.

- Vị công tử này, người hầu cũng đã bị trừng phạt, vì sao ngươi còn muốn lấy tính mạng hắn?

Đúng lúc này, một đạo thanh âm nhu hòa vang lên toàn trường, tiếp đó đám người nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu chậm chậm đi tới.

Thiếu nữ đi tới trang điểm nhàn nhạt, cả người phản phất như tiên tử nguyệt trung.

Một cái nhăn mày, một nụ cười lộ ra xinh đẹp, mỗi tiếng nói cử động tràn ngập linh động.

Phong thái yểu điệu, phủ mị động người.

Thiếu nữ này xuất hiện tập trung ánh mắt của rất nhiều tu sĩ.

- Ta không hiểu ý cô.

Diệp Hạo nhìn thiếu nữ nhàn nhạt nói.

- Vừa rồi ngươi đạp vào bả vai hắn cũng đã đưa ám khí vào bên trong cơ thể hắn.

Thiếu nữ nói xong đi tới bên người thanh niên kia.

- Cỗ ám khí này ba ngày sau sẽ hóa thành lực lượng vô địch xoắn nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn.

- Ta không hiểu ý cô.

Diệp Hạo mỉm cười.

Thiếu nữ kia nhíu mày đưa tay vỗ hai cái trên thân người hầu.

Nhưng sau một khắc người hầu kia lại quang quác phun ra một ngụm máu tươi, trước thần sắc kinh ngạc của nữ tử mà hóa thành một vũng máu.

- Cái này… cái này…?

Như Yên bị choáng váng.

Kỳ thật giờ khắc này đâu chỉ mỗi nàng bị choáng, toàn bộ tu sĩ ở đây đều như thế.

- Cô có thù với người này à?

Diệp Hạo nhìn Như Yên cười nói.

- Ngươi hãm hại ta?

Như Yên tức giận chỉ Diệp Hạo.

- Ta quen biết cô?

Diệp Hạo lật Như Yên một cái.

- Ngươi.

Như Yên trong lúc nhất thời không biết phản bác như thế nào?

Nhìn bộ dáng không biết làm sao của Như Yên một đạo thanh âm thong thả vang lên.

- Như Yên, ám khí vị công tử này lưu lại trong cơ thể người kia rất khéo léo, bất kỳ ngoại lực nào tác động vào đều sẽ dẫn bạo.

Như Yên lúc này mới ý thức được người hầu kia vì sao lại chết.

- Cô quá xấu rồi.

Diệp Hạo nhún vai nói.

- Không có thực lực thì đừng xen vào chuyện người khác, biết chưa?

- Ngươi… ngươi… ngươi.

Đôi mắt phượng của Như Yên phun lửa nhìn Diệp Hào.

- Tiểu tử, ta muốn quyết đấu với ngươi.

Lúc này một thanh niên người mặc kiếm bào tức giận nói.

- Chân truyền đệ tử Lưu Thủy Kiếm Tông, Lương Lập Quần.

- Lương Lập Quần là Tiềm Long đó.

- Trong tình huống đồng cấp bậc không có bao nhiêu tu sĩ có thể là đối thủ của hắn.

- Tiểu tử này gặp xui xẻo rồi.

Diệp Hạo nhìn Lương Lập Quần nói.

- Được, ký khế ước sinh tử.

Thần sắc Lương Lập Quần biến đổi.

Khế ước sinh tử làm sao mà tùy tiện ký được.

Ký kết xong cho dù Tông Môn cũng không được truy cứu.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho Tông Môn ta tìm ra nguồn gốc của ngươi đâu.

Lương Lập Quần trầm ngâm một chút nói.

- Ngươi cho rằng ta sợ Lưu Thủy Kiếm Tông ngươi?

Diệp Hạo im lặng nói.

- Ta chỉ không muốn phiền phức như vậy thôi.

- Ngươi.

- Muốn ra tay thì ký kế ước sinh tử, không dám thì đứng một bên hóng mát đi.

Diệp Hạo nhìn Lương Lập Quần một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Dưới sự phẫn nộ, Lương Lập Quần đang định xuất thủ thì trong tai vang lên thanh âm cảnh cáo của hộ đạo giả.

- Không được xuất thủ.

- Vì sao?

- Thực lực hộ đạo giả của đối phương cao hơn ta, chí ít hiện tại ta cũng không thể tìm thấy tung tích của hắn.

Hộ đạo giả nghiêm túc nói.

- Thân phận của đối phương chí ít cũng không kém ngươi, vì hành động theo cảm tính mà đặt cược tính mệnh, ngươi cảm thấy đáng giá?

- Nhưng nếu không ra tay thì người khác sẽ châm biếm.

- Ai bảo ngươi ngay cả không hiểu rõ thân phận và thực lực đối phương đã đứng ra.

Hộ đạo giả lạnh lùng nói.

- Đệ tử thế lực Vương cấp chỉ có mình ngươi sao Đến Quần Phương Trai?

Lương Lập Quần lập tức giật mình.

Lúc này mới nhận ra mình là người duy nhất.

Diệp Hạo nhìn thấy Lương Lập Quần không dám đứng ra thì nhìn về phía Thôi Phàm.

- Ta còn muốn giải thích.

- Giải thích?

Thôi Phàm rất muốn nói giải thích không phải đã cho ngươi rồi?

Bất quá ngay sau đó hắn đau lòng đưa Túi Càn Khôn cho Diệp Hạo.

- Trên người ta chỉ có chút này thôi.

Diệp Hạo nhận lấy Càn Khôn Túi của Thôi Phàm phát hiện trong đó có 300 vạn Trung Phẩm Thần Thạch.

- Miễn cưỡng chấp nhận.

Quẳng xuống câu này Diệp Hạo đi vào Quần Phương Trai.

- Chuẩn bị cho ta ba cô nương xinh đẹp nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận