Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2291: Quá Mức Rung Động

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

-Kỳ thật ta đang làm giả thanh thế.

Diệp Hạo thấp giọng nói với Mã Bưu .

Thoáng cái, sắc mặt Mã Bưu đại biến.

-Ca, ngươi đừng làm ta sợ.

-Nếu ta có bản lãnh thì còn có thể ở cùng với ngươi sao?

Diệp Hạo trừng mắt nói.

Mã Bưu nuốt nước miếng một cái nói

-Vậy sao tối qua ngươi không trốn đi?

-Nếu vậy chẳng phải càng bại lộ ta không có bối cảnh à?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua xung quanh nhỏ giọng nói.

Mã Bưu sờ lên tim mình

-Ca, tim ta có chút không chịu nổi.

-Chúng ta nhanh chạy trốn thôi.

-Đúng, đúng, nhanh chạy.

Hai người về tới quán trọ thì Lâm Nguyệt Nhi đã chờ sẳn ở đây.

-Chu Đào đâu?

-Chu Đào không trở lại quán trọ à?

Mã Bưu khẽ giật mình.

-Không có.

Lâm Nguyệt Nhi hơi nghi hoặc một chút.

-Cháu trai kia hơn nửa là chạy trốn rồi.

Mã Bưu trầm ngâm một chút nói.

-Đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Nguyệt Nhi khó hiểu nói.

-Hôm qua chúng ta ở Quần Phương trai phát sinh xung đột với Thôi Phàm.

Mã Bưu vừa nói đến đây thì sắc mặt Lâm Nguyệt Nhi trở nên sắc bén.

-Thôi Phàm? Thôi gia Thôi Phàm?

-Đúng vậy.

Mã Bưu gật đầu.

-Thôi gia là thế lực uy tín lâu năm của Nam Vực, Hợp Thần cấp cường giả trong tộc có vài người.

-Không có việc gì, Thôi Phàm bị Diệp Thiên dọa rồi.

Mã Bưu dương dương đắc ý nói .

-Ý gì?

Mã Bưu ngắn gọn nói rõ chuyện đã xảy ra .

-Không thể không nói lá gan Diệp Thiên thực rất lớn, Như Yên trên quần phương bảng cũng dám trêu đùa?

Mã Bưu cuối cùng lại nói một câu.

Lâm Nguyệt Nhi lại nhìn Diệp Hạo thật sâu một cái.

Dọa người?

Thực sự cho rằng Như Yên dễ hù?

Nhưng nàng cũng không tiếp tục hỏi.

Nàng chỉ cần biết Diệp Hạo không có ác ý đối với bọn nàng được rồi.

-Ta liên lạc với Chu Đào.

Lâm Nguyệt Nhi nói xong lấy ra một lệnh bài.

Khiến Diệp Hạo kinh ngạc là Lâm Nguyệt Nhi vậy mà cũng là một đan sư.

Nhưng nàng liên tiếp phát ra ba tin tức, bên Chu Đào cũng không có đáp lại.

-Chúng ta đi Nam Đẩu thư viện trước.

Lâm Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói.

Nàng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng cũng có cái nhìn khác với Chu Đào.

Lâm Nguyệt Nhi biết rõ Chu Đào sợ bị liên luỵ nhưng trước khi chạy tốt xấu gì cũng báo cho nàng một tiếng chứ.

Đáng tiếc, một hành động nhỏ như vậy của Chu Đào cũng không có.

-Chu Đào thật là một tên tiểu nhân.

Mã Bưu tức miệng mắng to.

-Đi thôi.

Lâm Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói.

Nam Đẩu thư viện là một kiểu thư viện mở, còn nữa những năm nay họ luôn duy trì trạng thái trung lập, điều này khiến Nam Đẩu thư viện trở thành một quái vật khổng lồ ở Nam Vực.

Có tu sĩ từng nói thực lực Nam Đẩu thư viện có thể luận đàm với Hoàng triều.

Bởi vậy có thể tưởng tượng được Nam Đẩu thư viện cường hoành đến mức nào?

Lúc ba người Diệp Hạo đi tới đó mới phát hiện chân núi Nam Đẩu thư viện đã kín người hết chỗ.

- Tu sĩ đến đây tham gia khảo hạch phải có vài ngàn vạn.

Mã Bưu nhìn bốn phía một cái không khỏi tắc lưỡi.

-Bây giờ ta rốt cuộc hiểu tại sao những người từ Nam Đẩu thư viện đi ra ai ai cũng là cường giả rồi?

Lâm Nguyệt Nhi thổn thức nói.

Bởi vì có thể đi vào Nam Đẩu thư viện thì không có ai đơn giản.

-Ta cảm thấy trước khi khảo hạch chúng ta nên phục dụng tài nguyên mà chúng ta lấy được trước đó .

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

-Đang có ý này.

Lâm Nguyệt Nhi gật đầu một cái.

Sau đó ba người Diệp Hạo tìm một vị trí rồi yên lặng tu luyện.

Sau khi Lâm Nguyệt Nhi và Mã Bưu uống Vạn Linh Huyết Tuyền thì cũng cảm giác được tu vi bản thân tăng lên vùng vụt.

Hai người ý thức được điểm ấy thì vội vàng áp chế.

Lúc này muôn ngàn lần không thể đột phá.

Đột phá thì không có cơ hội tiến vào Nam Đẩu thư viện.

Không thể không đề cập tới đến một chuyện.

Đó là Diệp Hạo đánh cắp toàn bộ Minh Tuyền thì để lại một chút Vạn Linh Huyết Tuyền.

Kỳ thật bàn về hiệu quả, Vạn Linh Huyết Tuyền có tác dụng tốt hơn so với Minh Tuyền.

Diệp Hạo không sử dụng Minh Tuyền tủy.

Bởi vì làm như vậy sẽ làm ra động tĩnh quá lớn.

Thời gian cứ như vậy từng chút từng chút trôi qua.

Ba ngày sau, một đạo thanh âm hùng hồn vang lên giữa không trung.

-Ta là đại trưởng lão Nam Đẩu thư viện Bạch Sùng Thiên, hiện tại ta nói qua cho các ngươi biết quy tắc khảo hạch .

Một lão giả mặc bạch sắc trường bào sừng sững giữa không trung bình thản nói.

- Trong vòng một nén nhang thông qua bậc thang đi lên đỉnh núi.

Nói xong, một cầu thang chọc trời từ đỉnh núi kéo dài xuống dưới.

-Quá trình khảo hạch cấm xuất thủ, đương nhiên ngươi muốn giúp một tay cũng không phải không thể, nhưng ngươi sẽ gặp phải huyễn cảnh và áp lực tăng gấp bội.

-Lần khảo hạch này ba người đứng đầu có cơ hội lấy được U Minh Hoàng Ngọc, U Minh Chanh Ngọc, U Minh Xích Ngọc.

Theo câu cuối cùng của Bạch Sùng Thiên nói xong, toàn bộ tu sĩ phát ra từng đợt kinh hô.

U Minh Xích Ngọc là tư nguyên thứ mười chế tạo căn cơ Tử Thần cảnh.

Mà U Minh Chanh Ngọc xếp hạng thứ chín, U Minh Hoàng Ngọc xếp hạng tám.

Dùng tiêu chuẩn của đệ tử Hoàng triều.

Tu sĩ ở đây ai không động tâm sao.

-Các ngươi không cần lo lắng khảo hạch không công bằng, tu vi càng cao sẽ gặp huyễn cảnh và áp lực càng lớn.

-Tốt rồi, bây giờ bắt đầu khảo hạch.

Theo lời Bạch Sùng Thiên nói xong bậc thang bắt đầu nới rộng vô hạn.

Dù mấy ngàn tu sĩ cùng đứng cùng một bậc thang cũng không cần lo lắng vấn đề chật chỗ.

-Chúng ta đi thôi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

-Ta có chút lo lắng.

Mã Bưu nuốt nước miếng một cái nói.

-Cái này có gì phải lo lắng?

Diệp Hạo cười nói:

-Ngươi không thể lên, ta giúp ngươi.

-Đừng làm rộn.

Mã Bưu bận bịu lắc đầu

-Ta không muốn liên lụy ngươi.

Chuyện trong nhà chỉ có người nhà biết.

Ba người đi đến nấc thang đầu tiên thì cảm nhận được một trận áp lực nhỏ nhỏ .

Sau đó ba người không hề dừng lại mà tiến lên phía trên.

Càng lên cao áp lực lại càng lớn.

Bọn họ cảm thấy phảng phất như vác phải một tòa núi cao.

Cùng lúc đó trước mắt bọn họ thỉnh thoảng xuất hiện huyễn cảnh.

-Khảo hạch này cũng quá biến thái rồi.

Mã Bưu dùng sức lắc đầu.

Vừa rồi thiếu quan sát xém chút ngã chổng vó.

-Kiên trì.

Lâm Nguyệt Nhi hổn hển nói.

Lúc này Lâm Nguyệt Nhi nhìn về phía Diệp Hạo.

Nàng chú ý tới mặt Diệp Hạo không đỏ tim không đập nhanh chứng tỏ chiến lực Diệp Hạo vượt qua sự tưởng tượng của nàng.

-Ta nói huynh đệ, ngươi sao nhìn giống như không có gì xảy ra thế?

Mã Bưu nhịn không được hỏi.

-Có muốn vào ba vị trí đầu không ?

Diệp Hạo cười hỏi.

-Ba vị trí đầu?

Mã Bưu giật mình, chợt lắc đầu nói

-Loại tài nguyên cấp bậc đó có cho ta cũng không cần.

-Không cần đến các ngươi cho ta.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói

-Đến lúc đó ta cho các ngươi Sinh Thần cấp tài nguyên.

-Ca của ta ơi, ngươi cho rằng cái này muốn là được sao ?

Mã Bưu lườm Diệp Hạo một cái.

-Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu nói

-Ta cho rằng như vậy.

Nói xong Diệp Hạo một tay dẫn theo Mã Bưu, một tay dẫn theo Lâm Nguyệt Nhi nhanh như bôn lôi bước về phía trước.

Mã Bưu giật mình.

Lâm Nguyệt Nhi cũng choáng.

Điều này cũng thật không thể ngờ tới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận