Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2292: Trèo Lên Đỉnh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Lần này đoạt giải quán quân quá nửa là Bá Kim Hổ.

-Bá Kim Hổ tiền kỳ tiến lên quá nhanh, ta cảm thấy Cửu Xuyên vương triều Cửu Nguyên sẽ đoạt quán quân.

-Các ngươi không chú ý tới Quần Phương trai Như Yên à? Nàng đang gắt gao bám theo phía sau đó.

-Không nghĩ tới thịnh hội này mà có thể hấp dẫn Như Yên đến.

-Mau nhìn, thanh niên sau lưng Như Yên .

-Người thanh niên kia tốc độ làm sao nhanh như vậy chứ ?

-Vượt qua Như Yên.

-Nhìn tốc độ này của hắn vượt qua Bá Kim Hổ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Lúc tu sĩ thảo luận thì thanh niên mặc áo bào xám kia dễ dàng vượt qua Bá Kim Hổ rồi đuổi theo Cửu Nguyên .

Cửu Nguyên chú ý đến tình hình này nên hắn càng tăng tốc.

Nhưng tiếc một điều chính là thanh niên mặc áo xám vẫn tuỳ tiện vượt qua hắn.

Vượt qua Cửu Nguyên thì thanh niên màu xám kia vẫn bảo trì tốc độ cường hãn đó .

-Gia hỏa này rốt cuộc là ai?

-Tốc độ trùng kích của hắn cũng quá nhanh rồi?

-Đoạt giải quán quân khẳng định chính là vị này.

-Hiện tại không có gì khó tin nữa.

-Thanh niên áo xám khoảng cách đến đỉnh núi cũng chỉ có một phần ba lộ trình.

-Không đúng, còn có biến cố.

-Các ngươi nhìn thanh niên sau lưng Như Yên kia

-Trời ơi thanh niên kia đang làm cái gì?

Đám người nhìn thấy Diệp Hạo dẫn theo Lâm Nguyệt Nhi cùng Mã Bưu đi về phía trên thì không khỏi giật mình.

Phải biết Diệp Hạo như vậy sẽ thừa nhận huyễn cảnh và áp lực gấp bốn lần.

-Huynh điên rồi.

Như Yên nhìn thấy Diệp Hạo dẫn theo hai người hoảng sợ hô.

Diệp Hạo liếc nhìn Như Yên một cái rồi vượt qua nàng.

Hai người Lâm Nguyệt Nhi và Mã Bưu đều bị dọa phát ngốc.

Như Yên tuyệt đối thuộc về Tiềm long.

Nhưng nhân vật cường hãn như vậy còn bị Diệp Hạo tuỳ tiện vượt qua.

Còn nữa Diệp Hạo vượt qua cũng không phải vượt qua theo cách bình thường, bởi vì lúc này hắn thừa nhận áp lực gấp bốn lần trước.

Đến khi Diệp Hạo vượt qua Thiếu Hổ thì ánh mắt Thiếu Hổ lộ ra vẻ sợ hãi.

Trước đó Thiếu Hổ thật không có xem ai vào đâu.

Nhưn hiện tại hắn rất rõ ràng Diệp Hạo muốn giết hắn thì chỉ cần búng một ngón tay thôi.

-Ta nhìn thấy cái gì đây?

Cửu Nguyên nhìn thấy Diệp Hạo dẫn theo Lâm Nguyệt Nhi cùng Mã Bưu không khỏi dụi dụi hai mắt.

Thanh niên áo xám đã khiến Cửu Nguyên chấn kinh, nhưng bây giờ Diệp Hạo lại khiến hắn chấn động hơn vị kia.

Thời gian trôi qua khoảng cách Diệp Hạo và thanh niên áo xám càng lúc càng gần.

Lâm Nguyệt Nhi nhìn phía trên một cái nói

-Diệp Thiên, ngươi buông chúng ta xuống đi, nếu không ngươi không đạt được hạng đầu.

Bởi vì lúc này khoảng cách đến đỉnh núi của thanh niên áo xám không còn bao xa nữa .

-Huynh đệ, chúng ta có thể đi đến bước này cũng đã rất thỏa mãn.

Mã Bưu cũng nói.

-Xem ra ta không thể ẩn núp nữa.

Diệp Hạo nói xong vận chuyển Vạn Cổ Bất Diệt Quyết, sau một khắc tốc độ hắn một lần nữa tăng lên.

Hắn giống như hỏa tiễn thẳng tắp bắn vọt, thời gian mấy hơi thở đã vượt qua thanh niên áo xám.

Thanh niên áo xám kinh ngạc nhìn thân ảnh Diệp Hạo, trong lúc nhất thời quên mất bản thân nên tiếp tục tiến lên.

-Chuyện gì thế này?

Sau đó thanh niên áo xám mới trợn mắt hốc mồm thốt ra một câu.

Phải biết hắn đến từ thế lực lâu đời.

Hắn tự nhận cùng cấp không ai là đối thủ của mình.

Thế nhưng sự thật lại hung hăng tát hắn một bạt tai.

Mà lúc này Diệp Hạo lại dẫn theo Lâm Nguyệt Nhi và Mã Bưu vọt lên trên ngọn núi.

Diệp Hạo nhìn Bạch Sùng Thiên nói

-Tiền bối, đệ nhất, đệ nhị, đệ tam có phải chúng ta?

Vẻ mặt Bạch Sùng Thiên kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói

-Tiểu gia hỏa, tiện nói cho ta biết ngươi là ai không?

-Diệp Thiên.

Diệp Hạo cười nói.

Sau đó, trong tai Bạch Sùng Thiên trong vang lên tiếng Diệp Hạo truyền âm

- Chấp Pháp Sứ Đan đạo Tổng các Diệp Đan.

Ánh mắt Bạch Sùng Thiên lóe lên nói

-Trước đó ta hiếu kì tại sao Vương huynh lại chọn ngươi, cuối cùng ta cũng hiểu .

Diệp Hạo cười không nói.

-Ngươi đánh vào mặt rất nhiều thiên tài của Nam Vực nha?

-Nam Vực thiên tài nhiều không kể xiết? Không nói những cái khác chỉ nói vị này, ta nghĩ cũng không phải hạng đơn giản.

Diệp Hạo nói xong chỉ thanh niên áo xám.

Ánh mắt thanh niên áo xám ngưng trọng nhìn Diệp Hạo

-Ngươi là ai?

-Ngươi nói trước đi.

-Ngươi nói trước đi.

-Vậy thôi không nói nữa.

Diệp Hạo nhún vai một cái.

-Ngươi cảm thấy ta không tra được thân phận của ngươi?

-Tùy ngươi.

Thanh niên áo xám trầm mặc một hồi nói

-Ta muốn khiêu chiến với ngươi .

-Ta cự tuyệt.

-Tại sao ?

-Không có tâm trạng.

Thanh niên áo xám căm tức nhìn Diệp Hạo.

-Ngươi muốn như thế nào mới có thể tỷ thí với ta?

-Ta muốn tài nguyên đứng thứ mười để chế tạo căn cơ Sinh Thần cảnh.

-Khẩu vị của ngươi quá lớn.

-Ta thua U Minh Hoàng Ngọc sẽ là của ngươi.

-U Minh Hoàng Ngọc trong tộc ta có.

-Nhưng U Minh Ngọc Tủy, ngươi có không?

Diệp Hạo cười tủm tỉm hỏi.

Sắc mặt Thanh niên áo xám xoát một cái thay đổi

-Ngươi có U Minh Ngọc Tủy?

-Ngươi phải biết giá trị của U Minh Ngọc Tủy chứ.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

-Ngươi không sợ ta cướp đoạt?

Thanh niên áo xám ánh mắt ngưng trọng nhìn Diệp Hạo.

-Không sợ.

Diệp Hạo không quan tâm nói.

Lúc thanh niên áo xám còn đang trầm ngâm thì Bạch Sùng Thiên đã truyền âm cho hắn.

- Thân phận vị này rất tôn quý, còn tôn quý hơn ngươi ba phần, ta đề nghị ngươi nên thối lui.

Thanh niên áo xám chấn động toàn thân.

Hắn chỉ Diệp Hạo trợn mắt hốc mồm nói

-Ngươi...ngươi...

Thanh niên áo xám đến từ thế lực Chuẩn Hoàng.

Nhưng bây giờ Bạch Sùng Thiên lại nói thân phận Diệp Hạo còn tôn quý hơn hắn ba phần.

Như vậy, thân phận Diệp Hạo càng vô cùng sống động.

Hoàng cấp thế lực.

Đúng vậy.

Chỉ có đến từ Hoàng cấp thế lực mới có thể xuất ra tài nguyên như U Minh Ngọc Tủy.

-Ngươi muốn cái gì?

Thanh niên áo xám nghiêm mặt nói.

-Ngươi cảm thấy Sinh Thần cấp tài nguyên cấp bậc gì mới có thể đổi một giọt U Minh Ngọc Tủy?

-Trong tộc chúng ta không bỏ ra nổi tài nguyên có thể so sánh với U Minh Ngọc Tủy .

-Vậy lấy số lượng nhiều gọp lại.

Thanh niên áo xám trầm ngâm một hồi, nói

-Ta cần về tộc thương lượng cùng cao tầng một phen.

-Được .

Thanh niên áo xám xin lỗi Bạch Sùng Thiên một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này Mã Bưu chỉ nhẹ nhàng đẩy Diệp Hạo một lần nói

-Trong tay của ngươi có U Minh Ngọc Tủy?

-Dọa tiểu tử kia thôi.

Diệp Hạo ha ha cười nói.

Mã Bưu lập tức trở nên bất an

-Ca của ta ơi, chuyện như vậy cũng có thể đưa ra nói đùa à?

-Ngươi ngốc.

Lâm Nguyệt Nhi trừng Mã Bưu một cái.

Đến lúc này rồi mà thằng cha này còn chưa ý thức được Diệp Hạo không đơn giản?

Mã Bưu ngượng ngùng cười nói

-Cái này...ta làm người tương đối thành thật.

-Sau này vào Nam Đẩu thư viện ta sẽ bảo kê ngươi.

Diệp Hạo vỗ vỗ bả vai Mã Bưu.

-Dựa vào thân phận của ngươi không cần đến Nam Đẩu thư viện ta đâu?

Bạch Sùng Thiên lúc này nói khẽ.

-Ta muốn vào Công Pháp Điện Nam Đẩu thư viện.

-Ừm?

-Đường ta đi là đại đạo.

-Con đường này không dễ đi.

-Nhưng ta lo hiện tại.

- Công pháp trong Công pháp điện Nam Đẩu thư viện ta nhiều đến hơn trăm vạn.

Bạch Sùng Thiên thong thả nói

-Ngươi có thể xem được bao nhiêu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận