Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2300: Giật Dây

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Diệp Hạo vừa nói xong đi về hướng Cửu Thải Vũ Y các.

Mặc Lan vừa định giữ chặt Diệp Hạo thì bị Tử Hiểu Yến ngăn lại.

- Làm sao? Sợ lộ tẩy?

- Ta không hiểu ngươi nói gì?

Mặc Lan hừ lạnh một tiếng.

Nàng rõ ràng lúc này ngăn cản chính là tự làm mất thể diện.

Mặc Lan đi tới Cửu Thải Vũ Y các mới phát hiện Lâm Nguyệt Nhi đang cầm một kiện quần áo cực kỳ xa hoa quay sang Diệp Hạo hỏi thăm có đẹp không?

- Cái này không dễ nhìn.

Diệp Hạo nhìn một chút chỉ một bộ quần áo xa xa nói.

- Kiện này đi.

- Bộ y phục này là trấn các chi bảo của Cửu Thải Vũ Y các.

Lúc này Tử Hiểu Yến cười lạnh một tiếng nói.

- Ngươi xác định ngươi có thể mua được?

Diệp Hạo nhìn về phía phục vụ viên nói.

- Lấy xuống.

Trên mặt người bán hàng kia lộ ra thần sắc chần chờ nói.

- Cái này…ta cảm thấy công tử nên xem cái khác?

Sắc mặt Diệp Hạo lập tức trầm xuống.

- Ý gì?

- Bộ y phục này do đại sư Nhược Lan của Cửu Thải Vũ Y Các chúng ta tự tay chế tạo.

Người bán hàng nhìn thấy Diệp Hạo hùng hổ dọa người thì mở miệng nói.

- Dùng thất thải thần tằm tơ đan thành.

- Ngươi muốn nói cái gì đây?

Diệp Hạo lạnh giọng hỏi.

- Phía trên có mười tám viên thần thủy tinh lớn nhỏ trang trí, dù trong Thần Vực cũng không thể thấy nhiều, hơn nữa bên trong mỗi viên thủy tinh đều nạm trận pháp, một khi kích phát có thể đánh giết cường giả Sinh Thần cảnh.

Người bán hàng kia lại nói tiếp.

- Đai lưng bên hông lấy sinh tinh thạch rèn luyện mà thành, có thể ngăn cản cường giả Sinh Thần cảnh trung giai công kích.

- Ta không kêu ngươi giới thiệu.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Ta giới thiệu chính để cho ngươi biết bộ y phục này ngươi mua không nổi. Người bán hàng kia trầm giọng nói ra.

Ba!

Người bán hàng kia bụm gò má tức giận nhìn về phía thân ảnh vừa đánh mình.

Sau một khắc trên mặt người bán hàng kia lộ ra thần sắc bất an.

- Kêu lão bản của các ngươi tới đây.

Đã xảy ra chuyện ầm ĩ nên lão bản Cửu Thải Vũ Y Các đi đến nơi này.

- Như Yên tiểu thư, không biết Tiểu Hoàn làm sao trêu chọc đến cô rồi?

Đánh ngươi bán hàng này không phải ai khác.

Chính là Quần Phương Trai Như Yên.

Như Yên nhìn nữ tử kia một cái thản nhiên nói.

- Ta muốn biết phục vụ viên của Cửu Thải Vũ Y Các đều là loại này tố chất này sao? Vị công tử này muốn nhìn trấn các chi bảo trong tiệm các ngươi một chút lại bị châm chọc khiêu khích.

- Tiểu Hoàn, còn không xin lỗi khách nhân.

Tầm Mai quát lớn.

Tiểu Hoàn vội vàng khom người xin lỗi Diệp Hạo.

- Vị công tử này, ngài muốn mua bộ y phục này sao?

- Ta chỉ nhìn xem.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Sắc mặt Tầm Mai biến đổi, ngay sau đó chậm rãi nói.

- Nếu công tử không mua chi bằng xem kiểu dáng khác?

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Nguyệt nhi, chúng ta đi thôi.

Lâm Nguyệt Nhi gật đầu một cái.

- Không giả bộ được nữa à sao?

Tử Hiểu Yến nhìn thấy Diệp Hạo, Lâm Nguyệt Nhi rời đi thì ha ha cười nói.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Mặc Lan hậm hực nói.

- Chẳng lẽ không đúng?

Tử Hiểu Yến tiếp tục châm chọc.

Mặc Lan lại không muốn phản ứng Tử Hiểu Yến mà quay người rời đi.

Đám người rời đi, Như Yên nhìn Tầm Mai nói.

- Từ hôm nay trở đi Quần Phương Trai ta ngừng hợp tác với Cửu Thải Vũ Y các ngươi.

- Như Yên tiểu thư, cô có ý gì?

Tầm Mai biến sắc nói.

- Bởi vì vị mới vừa rồi bị ngươi nhục nhã, cho dù ta cũng phải nịnh bợ.

Như Yên giễu cợt nói.

- Ta thực sự rất muốn biết ngươi lấy dũng khí từ đâu tới mà xem thường vị kia?

Trái tim Tầm Mai không khỏi chậm nửa nhịp.

- Như Yên tiểu thư, vị công tử kia là ai?

- Ta có thể nói cho biết, vị kia tôn quý vượt qua tưởng tượng của ngươi.

Như Yên quẳng xuống câu nói này thì rời đi.

Sắc mặt Tiểu Hoàn lúc xanh lúc trắng.

- Lão bản, làm sao bây giờ?

Người bán hàng kia run sợ hỏi.

Nghe vậy, Tầm Mai đã tát trên mặt của nàng một cái.

- Còn không phải tiểu tiện nhân ngươi gây họa?

Tầm Mai gầm thét.

Người bán hàng kia ủy khuất nói.

- Ta cũng chỉ dựa theo ngươi nói mà làm.

- Ngươi còn nói?

Tầm Mai trừng mắt nhìn nàng kia một cái.

Cẩm Tú Các!

Diệp Hạo đến Cẩm Tú Các thì nhìn thấy gương mặt tươi cười của phục vụ viên.

- Lấy tất cả trấn các chi bảo của các ngươi tới cho ta.

Phục vụ viên chần chờ một chút rồi gật đầu.

Rất nhanh mười kiện quần áo xa hoa được đưa tới trước mặt Diệp Hạo.

- Nhìn xem, ưa thích cái nào?

Lâm Nguyệt Nhi nhìn mười kiện quần áo một hồi chỉ một bộ quần áo nói.

- Ta thích cái này.

- Cô thì sao?

- Cái này quá quý.

Mặc Lan thấp giọng nói.

- Không có việc gì.

- Ta xem kiểu dáng khác là được.

Mặc Lan nói tiếp.

- Gói mười bộ quần áo này lại cho ta.

Để Mặc Lan kinh ngạc là Diệp Hạo nói ra câu nói này.

- Tất cả đều gói lại?

Phục vụ viên bị choáng váng.

- Có vấn đề gì?

- Không…không.

Phục vụ viên bị niềm vui to lớn bao vây lấy.

Mười kiện trấn các chi bảo đó nha.

Nếu bán được tất cả thì nàng sẽ có hoa hồng rất cao.

- Ngươi điên à.

Mặc Lan kinh động.

- Chỉ là mười kiện quần áo mà thôi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta không biết cô ưa thích cái nào, mua hết để cô về cẩn thận chọn.

Lần này Tử Hiểu Yến chạy đến kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo.

Chẳng lẽ Diệp Hạo đang cố lộng huyền hư?

Rất nhanh lão bản Cẩm Tú Các đồng hành cùng người bán hàng đến bên người Diệp Hạo.

- Vị công tử này, đây là quần áo ngài muốn mua.

Thần niệm Diệp Hạo quét một lần thì đưa cho Lâm Nguyệt Nhi.

- Vị công tử này, mười kiện trấn các chi bảo tổng giá trị là 4322 vạn trung phẩm thần thạch, để tỏ lòng thành ý của chúng ta lần này chỉ lấy ngài 4320 vạn.

Diệp Hạo gật đầu một cái đưa cho lão bản một cái túi càn khôn.

Lão bản Cẩm Tú Các dùng thần niệm quét một lần thì tươi cười nói.

- Vị công tử này, nếu ngài không chê thì bữa trưa hôm nay ta mời được không?

- Liêu lão bản, ta đã đi Đông Các đặt trước bao sương.

Như Yên lúc này vui cười đi đến.

- Cô không thể đoạt việc buôn bán của ta chứ.

Lão bản Cẩm Tú Các biến sắc nói.

- Còn không có thỉnh giáo tôn tính đại danh công tử?

Diệp Hạo cười cười nhìn về hướng Như Yên nói.

- Đi thôi.

- Diệp công tử, xin mời đi theo ta.

Nhìn Như Yên tất cung tất kính đối với Diệp Hạo, sắc mặt Tử Hiểu Yến liên tiếp biến đổi

- Mặc Lan, hắn rốt cuộc là ai?

- Hắn là bằng hữu của ta.

Mặc Lan ngẩng đầu lên giống một con thiên nga kiêu ngạo.

- Bằng hữu mà mua cho ngươi thứ quý giá như thế?

- Thế nào?

- Có thể giới thiệu cho chúng ta quen biết không?

Lúc này nam tử bên người Tử Hiểu Yến cười nói.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Mặc Lan quẳng xuống câu này rồi rời đi.

Tử Hiểu Yến cắn răng đi theo.

Nàng ý thức được Diệp Hạo hơn phân nửa là một đại thần.

Bởi vậy nàng đâu thể từ bỏ cơ hội kết giao này.

- Tử Hiểu Yến, ngươi đi theo làm cái gì?

Mặc Lan không vui hỏi.

- Mặc Lan, hai ta mặc dù bình thường đấu võ mồm, nhưng đừng quên ta là biểu tỷ của ngươi.

Tử Hiểu Yến nghiêm trang nói.

- Thân phận vị công tử này bất phàm, ngươi làm cầu nối cho biểu tỷ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận