Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2308: Bạch Sùng Thiên Hiện Thân

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Diệp Hạo nói câu này đốt lên lửa giận bên trong Tôn Hà.

- Ngươi muốn chết.

Tôn Hà vô ý thức muốn ra tay, nhưng lại bị Tôn Lộ kéo lại.

- Tam muội, muội kéo ta làm cái gì?

Tôn Hà quát lớn.

- Đại tỷ, lệnh bài là ta cho vị công tử này xoát, chuyện này trách không được hắn.

Tôn Lộ ngại ngùng nói.

- Công tử?

Nghe được Tôn Lộ xưng hô, Tôn Hà giễu cợt:

- Tam muội, không phải ai cũng có tư cách xưng là công tử.

Tôn Hà cùng Diệp Hạo tranh chấp khiến không ít tu sĩ chú ý đến.

Rất nhanh những tên tu sĩ này vây lại.

- Tôn tiểu thư, xảy ra chuyện gì?

Một thanh niên đầu đầy tóc vàng vượt qua đám người, hỏi.

- Đan công tử.

Tôn Hà nhìn thanh niên tóc vàng, giảng chuyện đã xảy ra lại một lần.

Lúc này, thần sắc toàn bộ tu sĩ nhìn Diệp Hạo đều bất thiện.

- Các hạ cũng quá không giảng cứu rồi?

- Ba tháng tiêu hao hơn 2400 tích phân, ta nói ngươi làm sao yên tâm thoải mái ở đây tu luyện chứ?

- Đúng vậy, chẳng lẽ lương tâm của ngươi không đau?

- Khi dễ Tam công chúa không rành thế sự à?

Bốn phía tu sĩ lao nhao nói.

- Các hạ, có phải nên cho Tam công chúa một lời giải thích?

Ánh mắt Đan thanh như kiếm nhìn Diệp Hạo nói.

- Không phải chỉ là hơn 2400 tích phân thôi à.

Diệp Hạo không kiên nhẫn nói ra:

- Đợi chút nữa Bạch Sùng Thiên Trưởng lão đến, ta trả lại cho nàng.

- Ha ha, Bạch Sùng Thiên Trưởng lão? Ngươi không sợ chém gió bay nhà à?

Đan Thanh cười lạnh nói.

Kỳ thật đâu chỉ hắn không tin, ở đây không có một ai tin tưởng ca.

- Ngươi đến từ tông môn nào?

Lúc này, Tôn Hà mở miệng nói:

- Nhờ tông môn ngươi tiến hành bồi thường cho tam muội ta.

Diệp Hạo nhìn Tôn Hà một cái trầm mặc không nói.

- Làm sao? Ngươi cảm thấy trầm mặc thì có thể giải quyết vấn đề à?

Tôn Hà lạnh lùng nói:

- Hôm nay, nếu ngươi không bồi thường cho tam muội ta, ngươi sẽ không thể ra khỏi tu luyện thất này?

- Ta có đi ra khỏi tu luyện thất hay không không phải ngươi có thể quyết định?

Diệp Hạo nhìn Tôn Hà trong mắt lộ ra cảm giác nồng nặc chán ghét.

- Tiểu tử, ngươi dám cùng Tôn tiểu thư nói chuyện như vậy? Ta nghĩ ngươi chán sống?

Đan Thanh nói đến đây, đại thủ vồ tới bả vai Diệp Hạo.

Đại thủ Đan Thanh bắt tới, giữa không trung xuất hiện từng thanh âm sư tử ngâm.

Cả người Đan Thanh phảng phất như hóa thành một Hoàng Kim sư tử vương cao lớn uy mãnh.

Nguy nga!

Bá đạo!

Dữ tợn!

Kinh khủng sát cơ một đợt lại một đợt hướng đến trong thức hải Diệp Hạo tuôn ra.

- Sư Trảo Công.

- Đan Thanh không hổ là truyền nhân Hoàng Kim sư tử tộc.

- Đan thanh cần dốc toàn lực à?

- Sư tử vồ thỏ, vẫn cần toàn lực, huống chi chiến đấu?

- Bả vai tiểu tử kia sẽ bị bóp nát.

Thời điểm tu sĩ trong sân có chút hả hê, năm ngón tay Đan Thanh lại bắt được bả vai Diệp Hạo, bất quá sau một khắc trên mặt của hắn lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.

Vì sao?

Bởi vì hắn năm ngón tay vậy mà bắt không thấu bờ vai Diệp Hạo, bên trên bao trùm một tầng năng lượng.

- Chút thực lực ấy cũng dám đi lên?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Không tốt.

Sắc mặt Đan Thanh đại biến.

Hắn bản năng buông lỏng ra tay phải muốn rút lui, nhưng vào lúc này đại thủ Diệp Hạo lại như thiểm điện cầm năm ngón tay hắn, tiếp đó tách ra.

Răng rắc!

Năm ngón tay Đan bị bẻ gảy.

Cùng lúc đó, Diệp Hạo tung một cước đạp lên đầu gối hắn.

Đan Thanh hét thảm một tiếng, quỳ trước mặt Diệp Hạo.

Toàn trường xôn xao!

Đan Thanh là Tiềm Long!

Còn nữa, hắn là truyền nhân của Hoàng Kim sư tử tộc!

Nhục thân của hắn rất cường hãng!

Nhưng mà bọn họ nhìn thấy cái gì?

Nhục thân đối kháng, lại bị đánh ngược lại.

Con ngươi Tôn Hà hung hăng co rụt lại:

- Cái này…cái này.

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một đạo thanh âm bất đắc dĩ.

- Ngươi gọi ta tới để cho ta thưởng thức ngươi ẩu đả đồng môn à?

Nghe được thanh âm quen thuộc, toàn bộ tu sĩ đều nhìn về người tới.

Không phải Bạch Sùng Thiên thì còn ai vào đây.

- Toàn bộ tu sĩ đều có thể làm chứng, là cháu trai này ra tay trước.

Diệp Hạo chỉ Đan nói.

Bạch Sùng Thiên nhìn về phía chấp sự nói:

- Diệp Thiên nói thực?

- Đúng thế.

Chấp sự kia kiên trì đáp.

Loại sự tình này đâu thể nói dối?

Bốn phía đều có lưu ảnh thạch?

- Ngươi vội gọi ta qua đây, đến cùng có chuyện gì?

Bạch Sùng Thiên hỏi tiếp.

- Cái lệnh bài này là ông cho ta?

Diệp Hạo chỉ lệnh bài bên hông.

- Đúng vậy.

Bạch Sùng Thiên nhìn thoáng qua không hiểu hỏi.

- Ngươi đã nói lệnh bài của ta vào tháp tu luyện không cần tích phân?

- Đúng vậy.

Bạch Sùng Thiên gật đầu.

- Lệnh bài của ngươi bất luận vào Tu Luyện Tháp hay vào Công Pháp Điện, hoặc Chiến Lực Tháp, Tiểu Thế Giới…đều có thể thông suốt.

Theo Bạch Sùng Thiên nói xong, tu sĩ trong sân kinh hô.

Có thể vô hạn trong Tháp Tu Luyện?

Đây là lệnh bài gì?

- Nhưng vì sao chấp sự nơi này lại khiến ta bị lăng nhục?

Diệp Hạo chỉ vị chấp sự kia nói.

Vị chấp sự kia đổ mồ hôi lạnh.

- Đây…đây là hiểu lầm?

- Hiểu lầm? Hiểu lầm con mẹ ngươi? Lúc trước ta nhấn mạnh với ngươi bao nhiêu lần?

- Có việc này?

Bạch Sùng Thiên trầm giọng hỏi.

- Có.

Vị chấp sự kia ấp úng đáp.

- Ta có nói với ngươi thư viện có mấy vị đệ tử đặc thù có thể tùy tiện quét ra hay không?

- Nói qua.

Vị chấp sự kia cười khổ đáp.

Hắn cảm thấy biệt khuất.

Những năm này hắn chỉ thấy qua một vị.

Chính là Bạch Tiểu Bạch.

Ai có thể nghĩ tới trước mắt vị này dĩ nhiên là vị thứ hai?

Vị chấp sự kia nghĩ tới đây thì biến sắc nhìn Diệp Hạo.

Vị này chẳng lẽ có thể so sánh cùng Bạch Tiểu Bạch?

Nghĩ tới đây trái tim của hắn nhảy dựng lên.

- Tốt rồi, ngươi bây giờ bàn giao lại một chút công tác của ngươi đi.

Bạch Sùng Thiên nhìn vị chấp sự một cái nói:

- Bắt đầu từ ngày mai ngươi phụ trách khai khẩn tiểu thế giới.

- Đừng mà.

Vị chấp sự kia mặt trắng bệch van xin.

Cái này sẽ chết người đấy?

Bạch Sùng Thiên vung ống tay áo lên, hắn bị ngất đi.

- Ta xử lý vậy, ngươi đã thỏa mãn chưa?

Bạch Sùng Thiên nhìn qua hỏi Diệp Hạo.

Bốn phía tu sĩ xém chút không bị dọa mà ngất đi.

Bạch Sùng Thiên là tồn tại Thần Vương đỉnh phong.

Thế nhưng hắn bây giờ lại hỏi thăm Diệp Hạo có hài lòng hay không?

Điều này nói rõ cái gì?

Bọn họ rất rõ ràng.

- Có thể bổ sung cho lệnh bài ta một chút tích phân?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Ngươi không cần đến tích phân.

Bạch Sùng Thiên kinh ngạc nói.

- Ba tháng trước vị này muốn đuổi ta đi. May mắn nhờ có Tôn Lộ tiểu thư trượng nghĩa xuất thủ cầm lệnh bài của nàng giúp, nhưng không ngờ ta đây vừa tu luyện quên đi thời gian, còn nữa ta cũng quên trước đó dùng lệnh bài của Tôn Lộ tiểu thư.

Diệp Hạo dừng một chút nói tiếp:

- Hôm nay, Tôn Hà cảm thấy ta cố ý lừa muội muội nàng, buộc ta trả lại tích phân nàng ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận