Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2309: Bức Bách Lâm Nguyệt Nhi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Sắc mặt Tôn Hà lập tức biến đổi.

Bạch Sùng Thiên là ai?

Đại Trưởng Lão Nam Đẩu Học Viện.

Nếu hắn có ấn tượng xấu về mình sau này cũng sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ Thần Hạc Vương Triều a.

- Vị công tử này, vừa nãy chỉ là hiểu nhầm.

Tôn Hà nói gấp.

- Vừa rồi ta còn cảm nhận được sát ý trong mắt cô, bây giờ cô còn liếm láp cái mặt nói hiểu nhầm?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Tôn Hà há to miệng không biết nên nói cái gì.

Đúng lúc này một cửa phòng tu luyện mở ra, Thái Sử Vĩnh Huy không vui nhìn sang.

- Nơi này là chỗ tu hành, các ngươi ở đây làm ầm ĩ cái gì?

Nói đến đây Thái Sử Vĩnh Huy đã nhìn thấy Diệp Hạo.

Hắn vội vàng chạy tới.

- Diệp Thiên, ngươi tại sao lại ở đây?

Diệp Hạo không thèm để ý tới hắn.

Thái Sư Vĩnh Huy hỏi thăm tu sĩ xung qua xảy ra chuyện gì.

Chỉ cần vài câu giải thích ngắn ngủi Thái Sử Vĩnh Huy đã lạnh lùng nói với Tôn Hà.

- Tôn Hà, lá gan ngươi không nhỏ đó.

Tôn Hà không khỏi rùng mình một cái.

Thái Sử Vĩnh Huy là ai?

Nàng làm sao không biết?

Nàng đâu thể đắc tội nổi?

- Ta… ta.

Bạch Sùng Thiên buông lệnh bài của mình xuống nhìn Diệp Hạo.

- Được rồi, vừa rồi ta chuyển 100 vạn tích phân vào trong lệnh bài của ngươi, chờ khi nào ngươi hết thì tìm ta, đúng rồi, trước đó ta nói những chỗ ngươi ở sẽ không tính Tích Phân của ngươi.

- 100 vạn tích phân?

Thái Sử Vĩnh Huy bị kinh động, ngay sau đó lấy lòng nhìn Bạch Sùng Thiên.

- Bạch Trưởng Lão, có thể cũng cho ta một chút tích phân không?

- Ngươi không đủ tư cách.

Bạch Sùng Thiên quẳng ra câu này rồi xoay người rời đi.

Điều này khiến cho tu sĩ toàn trường đều mở rộng tầm mắt.

Thái Sử Vĩnh Huy không đủ tư cách?

Nói đùa cái gì thế?

Phải biết Thái Sử Vĩnh Huy thế nhưng là đệ tử Chuẩn Hoàng gia tộc.

Lần này Tôn Hà cũng bị dọa sợ.

Chẳng lẽ Diệp Hạo có quan hệ với Thần Hoàng?

Nghĩ tới đây toàn thân của nàng đều run rẩy.

Diệp Hạo khẽ vươn tay đã triệu hoán lệnh bài bên hông Tôn Lệ đến trong tay mình, ngay sau đó hắn trả lại lệnh bài cho nàng.

- Ta không muốn thiếu nhân tình của cô, cho nên chuyển cho cô 3 vạn.

- Ta không cần.

Tôn Lộ lại lo lắng nói.

- Mấy ngày nay đã làm phiền cô, ta xin lỗi, bất quá đây là phương thức bồi thường duy nhất ta có thể làm.

Diệp Hạo nói xong rồi nhìn tu sĩ bốn phía.

- Vừa rồi ai trào phúng ta, ta đều ghi tạc vào tim, tiếp theo các ngươi cứ đợi ta đến trả thù đi.

Diệp Hạo không hề có ác cảm với Tôn Lộ, nhưng hắn chán ghét tỷ tỷ nàng, bởi vậy đều không có hảo cảm những người liên quan với Tôn Lộ.

Những tu sĩ mở miệng vừa rồi lập tức biến sắc.

- Diệp công tử, vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói thôi.

- Diệp công tử, mong ngươi cho ta một cơ hội.

- Diệp công tử, vừa nãy ta có mắt như mù.

Thái Sử Vĩnh Huy nghe được Diệp Hạo nói như vậy vội nói.

- Vừa rồi ai trào phúng ngươi? Ngươi cứ nói cho ta biết, ta chắc chắn sẽ giúp bọn hắn hiểu hậu quả của cái mồm ngu xuẩn là gì.

- Người này… người này… người này.

Diệp Hạo chỉ vào 22 tu sĩ trong sân.

- Bọn gia hỏa này cứ trừng trị thoải mái cho ta, nếu ta hài lòng mà nói sẽ đưa cho ngươi một vật.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Tích Phân sao?

- Ngươi muốn Tích Phân?

- Nói nhảm, ai mà không muốn?

- 10 vạn.

Dựa theo kế hoạch của Diệp Hạo đến Tử Thần Cảnh sẽ tiến về Minh Giới, bởi vậy hắn giữ nhiều Tích Phân cũng không có tác dụng gì.

- Thành giao.

Thái Sử Vĩnh Huy vui vẻ nói.

Kỳ thật Thái Sử Vĩnh Huy không biết Diệp Hạo định cho hắn Long Huyết.

Nhưng hắn lại muốn tích phân a.

- Đúng rồi, còn muốn trừng trị cháu trai này hay không?

Thái Sử Vĩnh Huy nhìn thấy đang quỳ dưới đất nói.

- Tập trung chiếu cố hắn một chút.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Đan Thanh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

- Diệp công tử, van cầu ngươi, cho ta một cơ hội.

- Vừa rồi ngươi nhục nhã ta không phải rất phách lối?

Diệp Hạo liếc Đan Thanh một cái.

- Hiện tại nhận lỗi? Muộn rồi.

Quẳng xuống câu này Diệp Hạo xoay người rời đi.

Đan Thanh lập tức giống như bị rút cạn cốt tủy xụi lơ trên mặt đất.

Rời khỏi phòng tu luyện Diệp Hạo đi về nơi ở của Lâm Nguyệt Nhi.

Đi tới phòng Lâm Nguyệt Nhi lúc Diệp Hạo chuẩn bị la lên tên Lâm Nguyệt Nhi một thân áo xanh Mặc Lan đẩy cửa ra.

- Người…?

Mặc Lan nhìn thấy Diệp Hạo hoảng sợ nói.

- Người không phải đã chết rồi?

- Ai nói ta chết?

Diệp Hạo hỏi ngược lại Mặc Lan.

- Lúc đó người rõ ràng không trốn ra được.

- Ta không thể dùng con đường khác được à?

Mặc Lan bình phục một hồi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

- Đúng rồi, ngươi nhanh đi cứu Nguyệt nhi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Tin tức công tử chết truyền ra, Đại Tuyền Thái Lang cũng trở nên không chút kiêng kỵ.

Mặc Lan vội nói.

- Hắn lợi dụng quan hệ của mình mà nhằm vào Nguyệt Nhi, nhưng Nguyệt Nhi nhất quyết không chịu khuất phục. Đại Tuyền Thái Lang bị chọc giận nên chĩa mũi nhọn vào Mã Bưu.

- Mã Bưu?

Diệp Hạo giật mình.

- Mã Bưu bị chọc giận nên tham gia sinh tử lôi đài, bất quá Mã Bưu trong thời khắc sống còn bộc phát, trả giá lớn đánh chết người Đại Tuyền Thái Lang.

Mặc Lan nói khẽ.

- Nhưng bây giờ ca ca người thanh niên vẫn lạc kia lại tìm tới cửa, Nguyệt Nhi đã vội vàng chạy tới, ta đang chuẩn bị qua đó.

- Đại Tuyền Thái Lang chán sống rồi.

Diệp Hạo nói xong trong mắt nở rộ một sợi sát cơ kinh người.

Diệp Hạo bị chọc giận.

Trước đó mình cho Đại Tuyền Thái Lang một con đường sống.

Ai có thể ngờ hắn còn không biết hối cải.

- Lâm Nguyệt Nhi, ngươi nếu không tránh ra mà nói cũng đừng trách ta không khách khí.

Một thanh niên treo mảnh vải trắng bên hông lạnh lùng nói.

Lâm Nguyệt Nhi lau máu tươi trên khóe miệng.

- Mặc Thiếu Phàm, đệ đệ ngươi chết trận trên sinh tử lôi đài với Mã Bưu, dựa theo quy củ, ngươi không được báo thù.

- Đừng nói quy củ với ta.

Mặc Thiếu Phàm lạnh lùng nói.

- Ta chỉ biết đệ đệ ta bị tạp chủng Mã Bưu kia giết chết.

- Ngươi phải biết đây là đâu.

Lâm Nguyệt Nhi sầm mặt lại nói.

- Nơi này là Nam Đẩu Học Viện, còn chưa tới phiên ngươi làm càn.

- Học Viện thì đã sao?

Lúc này Đại Tuyền Thái Lang từ trong đám người đi ra.

- Hôm nay ta muốn nhắm vào Mã Bưu, cô làm khó dễ được ta?

- Ngươi.

Lâm Nguyệt Nhi chỉ vào Đại Tuyền Thái Lang toàn thân run rẩy.

Lâm Nguyệt Nhi không nghĩ tới Đại Tuyền Thái Lang làm càn như thế.

Bất quá vừa nghĩ tới thân phận của hắn, trong lòng nàng tràn đầy đắng chát.

Thân phận Đại Tuyền Thái Lang là gì?

Vương tử Phù Tang Vương Triều.

Thân phận này cho dù một bộ phận cao tầng Học Viện cũng muốn nịnh bợ.

Không hề nghi ngờ hôm nay Đại Tuyền Thái Lang đã chuẩn bị tốt mọi thứ.

- Đại Tuyền Thái Lang, ngươi cũng đừng khinh người quá đáng.

- Khinh người quá đáng?

Đại Tuyền Thái Lang cười lạnh nói.

- Hôm nay ta cứ khinh ngươi quá đáng đấy, thì sao?

- Vậy ngươi cứ làm cho ta xem coi.

Đại Tuyền Thái Lang vừa nói xong một đạo thanh âm lạnh như băng phá vỡ trời cao vang lên.

Nghe được tham âm có chút quen thuộc này thân thể Đại Tuyền Thái Lang lập tức cứng đờ.

Ngay sau đó bất an quay người nhìn sang.

Đợi khi thấy rõ là ai, con mắt không khỏi co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận