Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2310: Truyền Thừa Thừa Số

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Ngươi… ngươi không phải đã chết?

Đại Tuyền Thái Lang hoảng sợ hô.

- Đại Tuyền Thái Lang, hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Thứ nhất, ngươi tự sát, như vậy sẽ không liên lụy đến Phù Tang Vương Triều phía sau ngươi; thứ hai, ta chơi chết ngươi, bất quá ta cũng sẽ hủy diện Phù Tang Vương Triều sau lưng ngươi.

- Ngươi không thể làm như vậy.

Đai Tuyền Thái Lang cả kinh kêu lên.

- Ta cho ngươi ba phút để giải quyết.

Diệp Hạo quẳng xuống câu nói này xong thì đi tới bên người Lâm Nguyệt Nhi đang ngạc nhiên.

- Xin lỗi, khiến cô phải lo lắng rồi.

- Công tử không sao chứ?

Lâm Nguyệt Nhi có chút thấp thỏm hỏi.

Nàng sỡ đây chỉ là một giấc mơ.

- Ta không sao.

Diệp Hạo nói đến đây thì nhìn vào vào phòng.

- Mã Bưu thế nào?

- Mã Bưu tổn thương rất nặng.

Lâm Nguyệt Nhi ý thức được bây giờ không phải lúc để hồi tưởng.

Diệp Hạo mở cửa ra thì thấy Mạc Thiếu Phàm đang chuẩn bị rời đi.

- Mạc thiếu Phàm, ngươi chạy thì có tin chỉ vài phút sau ta khiến thế lực sau lưng ngươi bốc hơi?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Mạc Thiếu Phàm không khỏi rùng mình một cái.

- Diệp Thiên, ngươi không cảm thấy ngươi hơn quá đáng?

Mạc Thiếu Phàm bi phẫn nhìn Diệp Hạo nói.

- Quá đáng? Lúc ngươi ở đây bức bách một cô nương yếu ớt sao không cảm thấy quá đáng?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ta chỉ biết đệ đệ ta bị Mã Bưu giết chết.

- Đệ đệ ngươi bị Mã Bưu giết ở đâu?

Mạc Thiếu Phàm trầm mặc lại.

- Đã lên sinh tử lôi đài, như vậy vô luận sống hay chết đều không được trả thù.

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Mạc Thiếu Phàm nói.

- Còn nữa Mã Bưu thế nhưng do đệ đệ ngươi buộc lên sinh tử lôi đài đó. Làm sao? Chỉ cho đệ đệ ngươi giết Mã Bưu, mà không cho Mã Bưu giết đệ đệ ngươi? Đệ đệ ngươi rất tôn quý hả?

Mạc Thiếu Phàm tiếp tục trầm mặc.

- Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Nửa năm sau ngươi cùng Mã Bưu lên sinh tử lôi đài.

- Nửa năm sau? Ngươi chắc chứ?

Hai mắt Mạc Thiếu Phàm tỏa sáng.

- Ta chắc chắn.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Ngươi sẽ không trả thù chứ?

- Ngươi cho rằng ta sẽ giống như ngươi?

- Được, ta tiếp nhận.

Mạc Thiếu Phàm trịnh trọng nói.

- Ta thay mặt Mã Bưu tiếp nhận.

Diệp Hạo nói xong đi tới bên người Mã Bưu.

Mã Bưu xoắn xuýt.

- Diệp công tử, dù Mạc Thiếu Phàm cùng cảnh giới với ta nhưng chiến lực hắn mạnh hơn ta nhiều.

Mã Bưu nhỏ giọng nói.

- Trong nửa năm này ta sẽ giúp ngươi tăng thực lực lên.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Thế nhưng nửa năm có thể làm cái gì?

- Nửa năm đủ rồi.

- Hiện tại ta còn chưa đạt tới Thiên Thần cảnh tầng chín đỉnh phong đaua.

Mã Bưu cười khổ nói.

Cực hạn của Mã Bưu là Tử Thần sơ kỳ.

Vì vậy hắn nếu muốn đột phá tới Tử Thần Cảnh nhất định phải áp dung phương thức nước chảy đá mòi.

- Việc này cứ giao cho ta.

Diệp Hạo nói xong hai tay kết một cái đan ấn đập vào trên người Mã Bưu.

Mã Bưu lập tức mở hai mắt ra.

Bởi vì hắn cảm giác được đau đớn trong cơ thể nhanh chóng yếu bớt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã khỏi.

- Thế là khỏi hẳn?

Mã Bưu kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Thương thể ngươi chỉ khá hơn một chút, vừa rồi ta chỉ giúp ngươi hết đau mà thôi.

Diệp Hạo nói xong lấy ra một viên Thần Đan đưa cho Mã Bưu.

- Ăn Liệt Thương Đan này vào, 2~3 ngày sau sẽ khỏi hẳn.

Mã Bưu đang định ăn đột nhiên phát hiện bên trên viên Thần Đan có đan văn.

- 9 đường vân? Cửu Phẩm Thần Đan?

- Thế nào?

- Cái này quá trân quý.

- Nói nhảm thật nhiều, ngươi có muốn hay không?

Diệp Hạo làm bộ muốn lấy đi.

- Muốn muốn.

Mã Bưu vội vàng ăn Liệu Thương Đan vào.

Ăn vào Liệu Thương Đan, Mã Bưu đã cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống.

- Vì sao ta cảm thấy hiện tại đã khỏi hẳn rồi?

Mã Bưu đứng lên nói.

- Hiện tại vết thương của ngươi khỏi hơn chín thành, nhưng trong cơ thể vẫn còn một vài ám thương chưa lành.

Diệp Hạo cười nói.

- Thì ra là như vậy.

Mã Bưu gãi đầu một cái.

Diệp Hạo liếc nhìn Mã Bưu một cái rồi đi ra khỏi phòng nhìn về phía Đại Tuyền Thái Lang.

- Nghĩ xong chưa?

- Cho con đường sống.

- Trước đó ta đã cho ngươi rồi.

- Ta có thể hiệu trung với ngươi.

- Ta hiểu lựa chọn của ngươi.

Diệp Hạo phất tay nói.

- Ngươi bây giờ có thể rời đi.

- Diệp công tử, ngươi nhất định phải quyết tuyệt như vậy?

Đại Tuyền Thái Lang nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo cười lạnh không nói.

- Bất kể như thế nào ta cũng là Vương tử Phù Tang Vương Triều, ngươi muốn ta tự sát thì làm sao có thể?

Đại Tuyền Thái Lang quẳng xuống câu này rồi xoay người rời đi.

- Diệp công tử, hay bỏ qua đi?

Lâm Nguyệt Nhi ở một bên nói khẽ.

- Đại Tuyền Thái Lang nếu đã muốn chơi, vậy ta cũng sẽ chơi đến cùng với hắn.

Diệp Hạo cười nói.

Lâm Nguyệt Nhi còn định nói tiếp Diệp Hạo lại nói.

- Hai người các ngươi đi theo ta.

Chưa đi được mấy bước đã thấy Mặc Lan đi theo.

- Nguyệt Nhi, Mặc Lan đáng giá tín nhiệm không?

Diệp Hạo truyền âm với Lâm Nguyệt Nhi.

- Đáng giá.

Lâm Nguyệt Nhi trầm ngâm một chút nói.

Diệp Hạo cũng không đuổi Mặc Lan.

Diệp Hạo an bài chỗ ở rồi hắn kiểm tra một phen xong xong bày ra ba đạo trận pháp bốn phía.

Ngay sau đó hắn gọi ba người vào thư phòng mình.

- Phòng ở đây có năm gian, ba người các ngươi phân biệt lựa chọn một gian đi.

Diệp Hạo quét mắt nhìn ba người một cái, nói.

- Nửa năm tiếp theo các ngươi ở đây tu luyện.

- Ở đây tu luyện chẳng lẽ còn tốt hơn Tu Luyện Thất của Học Viện?

Mặc Lan tò mò hỏi.

- Không sai, hoàn cảnh tu hành ở đây còn tốt hơn Tu Luyện Thất.

Diệp Hạo nói xong khởi động một tòa linh trận được phong ấn trong trận bàn. Sau một khắc, linh lực cuồn cuộn như thủy triều tràn ngập khắp tiểu viện Diệp Hạo.

- Cỗ năng lực này.

Mặc Lan giật mình.

- Thượng Phẩm Thần Thạch.

- Cả tòa tiểu viện này lấy Thượng Phẩm Thần Thạch làm căn cơ chế tạo linh trận.

Diệp Hạo nhìn Mặc Lan nói.

- Tiến độ tu luyện trong này còn gấp mấy lần so với ngoại giới.

- Trừ cái đó ra ta còn chuẩn bị Long Huyết đổ vào thân thể các ngươi.

Diệp Hạo nói khiến mọi người đều kinh động.

- Cấp bậc gì?

Lâm Nguyệt Nhi vô ý thứ hỏi.

- Chuẩn Hoàng.

Ba người Lâm Nguyệt Nhi giật nảy mình.

- Cấp bậc Chuẩn Hoàng? Sẽ không phải đầu Cự Long Thủy Thế Giới đấy chứ?

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nhi trắng bệch nói.

Diệp Hạo khẽ gật đầu một cái.

Trái tim ba người Lâm Nguyệt Nhi bắt đầu đập nhanh.

Đây là cơ duyên lớn cỡ nào?

Bọn họ làm sao không biết?

Có thể nói lớn đến trình độ khó có thể tưởng tượng được.

- Long Huyết Chuẩn Hoàng Cấp trừ có thể tăng nhục thể các ngươi, hơn nữa còn có thể cho các ngươi lĩnh ngộ một bộ phận thần thông của Long Tộc, bởi vì bên trong Long Huyết ẩn chứa huyết mạch truyền thừa của bọn chúng.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Trong đó mỗi giọt Long Huyết đều ẩn chứa một phần truyền thừa.

Nhưng người chiến được Long Huyết không có nghĩa có thể có được phần truyền thừa ẩn chứa bên trong.

Thứ nhất, thực lực Long Tộc càng yếu, phần truyền thừa cũng càng yếu; thứ hai, người lấy được máu tươi ít nhiều cũng quyết định có thể lĩnh ngộ truyền thừa trong đó hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận