Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2318: Tư Mệnh Hoa

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Diệp Hạo nghĩ nghĩ cũng cảm thấy Bạch Tiểu Bạch nói có đạo lý.

- Cho cô.

Diệp Hạo nói xong đưa cho Bạch Tiểu Bạch một bình ngọc.

Bạch Tiểu Bạch nhận lấy, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi cứ như vậy cho ta?

- Với thân phận của cô không đến mức chơi xấu.

Diệp Hạo cười nói.

Bạch Tiểu Bạch nhìn Diệp Hạo một cái thật sâu:

- Ta sẽ ở Nam Đẩu thư viện tu luyện đến Tử Thần trung kỳ.

- Ta cảm thấy mình có lẽ sẽ rời khỏi Nam Đẩu thư viện trước.

- Đây là khiêu chiến à?

- Cô không thắng được ta đâu.

- Vậy hãy rửa mắt mà đợi đi.

Bạch Tiểu Bạch nói xong rời đi.

Diệp Hạo cười cười nhìn qua nói với Bạch Sùng Thiên:

- Bạch trưởng lão, ta có việc đi trước.

- Ừm.

Rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Hạo mang theo Lâm Nguyệt Nhi, Mã Bưu đi đến Hồng Thái thành.

Đa Bảo lâu!

Phường thị giao dịch tổng hợp lớn nhất Hồng Thái thành.

- Xin hỏi ta có thể giúp được gì cho mọi người?

Một người phục vụ viên nhẹ giọng hỏi.

- Ta muốn mua sắm ngũ chuyển Ngộ Đạo Hương.

Diệp Hạo nhìn phục vụ viên một cái nói.

- Ngũ chuyển Ngộ Đạo Hương?

Tiểu Tuệ giật mình nói.

- Có không?

Diệp Hạo nhíu mày.

- Có.

Tiểu Tuệ vội đáp:

- Ta hiện tại đưa mọi người đi xem.

Tiểu Tuệ sở dĩ chấn kinh bởi vì ngũ chuyển Ngộ Đạo Hương giá rất cao, nếu Diệp Hạo mua thật thì nàng sẽ có rất nhiều hoa hồng.

Diệp Hạo theo Tiểu Tuệ đi tới phòng khách quý.

Nhưng để hắn không ngờ là bên trong phòng khách quý còn có một bóng người quen thuộc.

Không phải Diệp Vô Địch thì còn ai vào đây?

Diệp Vô Địch vẫn trước sau như một cực kỳ cao ngạo.

Hắn chắp hai tay sau lưng, thần tình lạnh lùng nhìn bốn phía, phía sau hắn là hai nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc.

- Công tử, hắn chính là Diệp Vô Địch.

Lâm Nguyệt Nhi truyền âm.

Diệp Hạo âm thầm gật đầu.

- Hai tỷ muội này cùng một nhóm đệ tử tiến vào, đại khái ba tháng trước, họ đã theo đuổi hắn.

- Biết rõ lai lịch hai tỷ muội này không?

Diệp Hạo nhìn hai nữ tử kia một cái nói.

- Các nàng đến từ Cát gia Chu Thiên vực, thế lực Sinh Thần cấp.

Diệp Hạo ồ một tiếng cũng chưa có nói gì.

Lúc này, đôi hoa tỷ muội kia cũng đang âm thầm truyền âm cho Diệp Vô Địch.

- Công tử, vị kia chính là nhân vật phong vân thư viện của Diệp Thiên.

- Công tử, nghe nói Diệp Thiên đến từ thế lực thần bí Hoàng cấp.

Diệp Vô Địch không để lại dấu vết nhìn Diệp Hạo một cái, ngay sau đó khẽ lắc đầu.

- Hoàng cấp thế lực thì không có khả năng.

Diệp Vô Địch kiếp trước là Thần Vương.

Điểm ấy phải có kiến thức.

- Công tử có muốn đi qua chào hỏi không?

Cát Văn thấp giọng nói.

- Không đi.

Diệp Vô Địch cự tuyệt.

Đúng lúc này, một trung niên cầm một hộp ngọc đi tới.

- Diệp công tử, Tư Mệnh Hoa ngươi muốn đây.

Diệp Vô Địch đang muốn tiếp lấy, một đạo thanh âm thong thả vang lên trong phòng khách quý.

- Tư Mệnh Hoa? Ta muốn.

Trung niên kia theo phương hướng của thanh âm nhìn sang, đợi thấy rõ là ai rồi thì thu hộp ngọc lại.

- La công tử sao lại có thời gian rãnh đến tiểu điếm?

Trung niên kia cười nói.

- Lần này không phải ta mang thị nữ đến xem coi có đồ vật tốt gì sao?

Thanh niên kia nói xong, chỉ hộp ngọc trong tay trung niên nói:

- Tiểu Hoàn, trước đây ngươi không phải muốn tài nguyên rèn đúc Tử Thần cảnh sao? Tư Mệnh Hoa ngươi cảm thấy thế nào?

- Bài danh 34 Tư Mệnh Hoa?

Một nữ tử đáng yêu bên cạnh thanh niên mừng rỡ nói:

- Công tử, ngươi đối với tiểu Hoàn thật tốt.

- Ngươi là thị nữ của ta, ta có thể không tốt với ngươi sao?

Thanh niên kia nói xong, nhìn trung niên nói:

- Chu lão bản, đưa đồ vật cho ta đi.

Vị trung niên kia đang muốn đưa tới thì bị Diệp Vô Địch ngăn lại.

- Chậm đã.

La Tùng ho khan một tiếng nói:

- Ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là nhi tử thành chủ Hồng Thái thành - Chu Vũ.

Hắn đang ám chỉ Diệp Vô Địch rằng vị này ngươi đắc tội không nổi.

Nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Vô Địch không thèm để ý lớn tiếng nói.

- Nhi tử Thành chủ cũng phải biết tới trước tới sau chứ.

Không thể không nói Diệp Vô Địch quá ngay thẳng.

Đây là địa phương nào?

Hồng Thái thành.

Ngươi còn dám tranh giành với đối phương?

- Làm sao? Các hạ khổng nể mặt ta?

Chu Vũ cười như không cười nhìn Diệp Vô Địch nói.

- Cho ngươi sạo lờ trước mặt ta.

Diệp Vô Địch tiến lên cho hắn một bàn tay, tiếp theo lại đạp một cước.

Chu Vũ lảo đảo ngã một cái ngã gục.

Sau một khắc, hắn hướng về Diệp Vô Địch gầm nhẹ.

- Giết hắn cho ta.

Chu Vũ giận.

Tại địa bàn của chính minh mà còn bị mất mặt?

Về sau hắn còn lăn lộn ở Hồng Thái thành ra sao?

Xoát!

Một đôi bàn tay gầy guộc bắt tới đầu Diệp Vô Địch.

Diệp Vô Địch lập tức bị giam cầm tại chỗ.

Bất quá trên mặt của hắn không chút kinh hoảng.

Bởi vì thời điểm hai bàn tay kia đi được nửa đường một chuôi chiến kiếm trống rỗng xuất hiện chặt đứt chúng.

A!

Chủ nhân của đôi tay kia bị ép từ bóng tối đi ra.

Một đôi mắt lạnh lùng nhìn sau lưng Diệp Vô Địch nói:

- Các hạ đánh lén không phải quá hèn hạ?

- Hèn hạ?

Khi tiếng nói rơi xuống, một trung niên từ sau lưng Diệp Vô Địch đi ra, cả người khoác hắc sắc chiến giáp:

- Ngươi đường đường là cường giả Sinh Thần cảnh lại xuất thủ với vãn bối chưa đến Tử Thần cảnh mà còn dám nói câu đó.

- Ta chẳng cần biết ngươi là ai? Ta cũng mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, hôm nay, ngươi chết chắc.

Chu Vũ nói đến đây bóp nát một mai ngọc phù.

Khi ngọc phù phá toái, trong nháy mắt, Chu Thường ở phủ thành chủ cảm ứng được, sau một khắc hắn hóa thành một đạo thiểm điện vọt tới.

Thời gian một hơi thở cũng chưa tới Chu Thường giáng lâm đến phòng này, hắn quét mắt bốn phía một cái. Ánh mắt rơi vào trên thân Diệp Vô Địch.

- Các hạ không phải quá mức?

- Cái này, hãy hỏi con trai ngươi?

Diệp Vô Địch mũi vểnh lên trời hừ lạnh nói.

Chu Vũ được thị nữ nâng đỡ loạng choạng đứng lên:

- Cha, hắn đánh gãy hai tay Lữ thúc.

- Ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Chu Vũ nói toàn bộ quá trình một lần.

Hắn thật dám không thêm mắm thêm muối.

Sau khi nghe xong Chu Thường nhìn Diệp Vô Địch nói:

- Nhi tử ta nói không sai chứ?

- Không.

- Vậy ngươi có phải phải cho ta một lời giải thích hay không?

- Giải thích ngươi cái gì!

Diệp Vô Địch nói đến đây chỉ Chu Thường nói:

- Long Thập Nhị, giết hắn.

Vị chiến tướng đứng sau lưng Diệp Vô Địch xuất thủ tiên.

Ánh mắt Chu Thường lộ ra vẻ phẫn nộ.

Hắn chưa từng gặp qua tên giả hỏa nào lớn lối như thế này.

Còn có hắn rất muốn biết đầu Diệp Vô Địch có phải có vấn đề?

Hộ đạo giả Long Thập Nhị chỉ là Sinh Thần cảnh đỉnh phong.

Mà thực lực của mình lại là Hợp Thần sơ kỳ.

Song phương cách nhau một đại cảnh giới.

Bởi vậy Chu Thường tung một bàn tay đánh bay Long Thập Nhị.

Nhưng ngay sau đó Long Thập Nhị bò lên, lần nữa vọt tới.

Kết quả chính là lại một lần nữa bị đánh bay.

Mà lần này, Long Thập Nhị lại không thể đứng lên nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận