Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2320: Dạy Bảo Diệp Vô Địch

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Phù Tang vương triều, tông môn này phải tru diệt.

Chu Thường nghiêm túc nói:

- Diệp công tử, ta còn biết một số thế lực vụng trộm cấu kết với Phù Tang vương triều, sau đó ta sẽ cho thế lực dưới quyền trong diễn đàn tuồn bọn họ ra.

- Chu thành chủ thực sự quá khách khí.

Diệp Hạo nói xong, trong tay xuất hiện hai bình ngọc:

- Hai bình này theo thứ tự là cửu phẩm siêu hạng Cố Thể Đan và Ngưng Hồn Đan, ta nghĩ lệnh công tử rất cần.

Chu Thường biến sắc.

Đừng nói cửu phẩm siêu hạng Cố Thể Đan và Ngưng Hồn Đan, cho dù cửu phẩm cửu đẳng hắn cũng mua không được.

Văn Nhân Dược Tài Hành át chủ bài chính là Cố Thể Đan và Ngưng Hồn Đan.

Nhưng mà Chu Thường hắn không có tư cách xếp hàng.

Bởi vì thế lực muốn mua thực sự nhiều lắm.

Đối với Văn Nhân Dược Tài Hành, không phải không có thế lực thầm ra tay.

Nhưng Văn Nhân Dược Tài Hành lại có Lũng Tây quận quốc ủng hộ.

Muốn động Văn Nhân Dược Tài Hành trừ phi xuất động Vương cấp cao thủ, nhưng mà thời điểm một Vương cấp cao thủ muốn tìm tòi hư thực, từ Văn Nhân gia tộc lại tuông ra ba động vương cấp cường giả.

Cũng đúng lúc này, Thần Vực mới biết được sau lưng Văn Nhân Dược Tài Hành có một Thần Vương.

Sau khi chiếm được tin tức này, thế lực nào còn dám nhằm vào họ nữa?

Cùng lúc đó, nhận được tin Lũng Tây quận quốc cũng bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Những năm nay, Lũng Tây quận quốc vẫn cảm thấy Văn Nhân Dược Tài Hành chỉ có dựa vào bọn họ mới có thể đi càng xa, bởi vậy trong quá trình hợp tác thì lộ ra vẻ cao cao tại thượng, nhưng mà sau khi sự kiện bị lộ ra ngoài họ hoàn toàn diệu thấp.

Cũng không dám nhảy nhó nữa.

Siêu hạng Cố Thể Đan và Ngưng Hồn Đan không có tiêu thụ trên thị trường.

Dù ngươi có tiền nữa cũng không thể mua mà dùng.

Phải biết Cố Thể Đan và Ngưng Hồn Đan có thể tăng lên nội tình tu sĩ.

Ai mà không muốn?

- Vũ nhi, còn không mau tạ ơn Diệp công tử.

Chu Thường vội nói.

Chu Vũ đứng lên, một mực cung kính hướng Diệp Hạo thi lễ một cái nói:

- Diệp công tử, ân tình của ngươi đối ta, Chu Vũ đời này không quên.

- Lời này có chút nghiêm trọng.

Diệp Hạo cười nói:

- Ngồi xuống đi.

Diệp Vô Địch ở một bên nhìn mà kinh ngạc không thôi.

Hắn chú ý thấy Chu Vũ cảm tạ Diệp Hạo phát ra từ phế phủ.

Có cần thiết thế không?

Đợi sau khi cơm nước no nê, Diệp Hạo cáo từ.

Trước khi đến Nam Đẩu thư viện, trên đường Diệp Vô Địch không hiểu hỏi:

- Ta không minh bạch vì sao huynh khách khí đối với bọn người Chu Vũ như vậy?

- Chu Thường là Thành chủ Hồng Thái thành, tu vi Hợp Thần sơ kỳ.

Diệp Hạo nhìn Diệp Vô Địch lạnh nhạt nói:

- Đừng nói ngươi bây giờ vẫn chỉ là Thiên Thần cảnh, dù tương lai ngươi đạt đến Thần Vương, Hợp Thần sơ kỳ đối với ngươi cũng có thể được xưng là một cao thủ.

- Còn nữa, ngươi biết Chu Thường là ai không?

- Bây giờ ta nói cho ngươi biết.

- Chu Thường là đệ tử Nam Đẩu thư viện thế hệ trước, năm đó hắn cùng tám đệ tử gây dựng một tổ chức, hiện tại tám đệ tử kia, ngoại trừ một vị ra thì toàn bộ đều là Hợp Thần cảnh.

- Mà có một người ngoại lên mà ngươi đã biết, chính là Tam trưởng lão Nam Đẩu thư viện, Liêu Xương Hoa.

- Liêu Xương Hoa có tu vi gì, ngươi không phải không biết?

Diệp Vô Địch biến sắc.

Sao hắn có thể không biết Liêu Xương Hoa?

Cường giả Thần Vương trung kỳ.

Mà cảnh giới này, cũng là Diệp Vô Địch một mực đau khổ theo đuổi.

Nghĩ tới đây, Diệp Vô Địch sợ xuất mồ hôi lạnh cả người.

Hắn thật không đắc tội Chu Thường nổi?

- Huynh trước đó đã điều tra qua Chu Thường?

Diệp Vô Địch ngay sau đó nghĩ tới điều gì.

- Không có.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Vậy huynh…

- Ta cho tới bây giờ đều không cảm thấy cái thân phận Chấp Pháp Sứ Luyện đan Tổng các này có cái gì tốt để lấy le.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói:

- Ngươi vĩnh viễn không biết một tiểu nhân vật ngươi không để ý sẽ có thân phận cỡ nào đâu.

- Tính cách của huynh có phải quá cẩn thận.

Diệp Vô Địch chần chờ một chút nói.

- Đây không phải cẩn thận.

Diệp Hạo lắc đầu:

- Ta tuân theo nguyên tắc không gây chuyện, nhưng không sợ phiền phức.

Diệp Vô Địch trầm mặc xuống.

- Còn nữa ta sẽ nói cho ngươi biết một sự kiện.

- Chuyện gì?

Diệp Vô Địch vội nói.

- Thế lực Chuẩn Hoàng cấp sắp hiện thế.

- Cái gì?

Diệp Vô Địch kinh hãi.

Hắn quá rõ ràng Chuẩn Hoàng ý vị như thế nào?

- Thái Sử Vĩnh Huy hiện thế không phải là một ví dụ à?

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Thời đại này sẽ xuất hiện chư Hoàng cùng tồn tại.

- Huynh…huynh nói thời đại này sẽ xuất hiện vài tôn Thần Hoàng?

Diệp Hạo khẽ gật đầu một cái.

Trái tim Diệp Vô Địch hung hăng run lên một cái.

Sau đó trầm mặc thật lâu.

Đến khi sắp tách ra, Diệp Hạo đưa cho Diệp Vô Địch một túi càn khôn.

- Cái này cho ngươi.

Thần niệm Diệp Vô Địch quét một lần, con ngươi co rụt lại:

- Thiên Diễn đan?

Thiên Diễn đan trân quý biết.

Diệp Vô Địch chuyển thế trùng tu trước kia cũng chỉ lưu lại cho mình một viên thôi.

Thế nhưng hắn không ngờ Diệp Hạo vậy mà đưa cho hắn một viên.

- Thiên Diễn đan dùng một viên hiệu quả tốt nhất, viên thứ hai hiệu quả giảm phân nửa, đến thứ ba không có hiệu quả gì.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Thiên Diễn đan trân quý như vậy vì sao huynh tặng cho ta?

Diệp Vô Địch nhìn Diệp Hạo trầm giọng hỏi.

- Trân quý sao?

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

Diệp Vô Địch lảo đảo một cái.

Trân quý sao?

Thiên Diễn đan đó?

- Công tử, hôm qua còn đưa cho Bạch Tiểu Bạch một giọt U Minh Ngọc Tủy đây?

Lúc này, Lâm Nguyệt Nhi nhìn Diệp Vô Địch một cái, nói.

Sắc mặt Diệp Vô Địch hoàn toàn thay đổi.

- Cái gì?

- U Minh Ngọc Tủy?

- Tài nguyên hàng đầu cho việc chế tạo căn cơ Tử Thần cảnh, U Minh Ngọc Tủy?

Diệp Hạo nhìn Diệp Vô Địch đang lắp bắp đáp.

- Đúng vậy, thế nào?

Diệp Vô Địch há to miệng không biết nên nói cái gì.

Ngươi hỏi ta thế nào?

Đây là U Minh Ngọc Tủy?

U Minh Ngọc Tủy ngươi biết hay không?

- Tốt rồi, chúng ta cần phải đi.

Diệp Hạo vứt túi càn khôn cho Diệp Vô Địch rồi rời đi.

Mà trên đường Lâm Nguyệt Nhi tò mò hỏi:

- Công tử, ngươi và Diệp Vô Địch có quan hệ thế nào?

Lâm Nguyệt Nhi sở dĩ hiếu kỳ bởi vì vừa rồi Diệp Hạo truyền âm cho nàng.

- Tương lai cô sẽ biết.

Diệp Hạo liếc mắt nói.

Lâm Nguyệt Nhi cũng sáng suốt không tiếp tục hỏi nữa.

Đến đến phòng mình, Diệp Hạo thật lâu bình phục lại.

Kỳ thật hắn không phải không thể cho Diệp Vô Địch tài nguyên trân quý hơn.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không cho.

Nguyên nhân đầu tiên chính là Diệp Hạo không muốn, Diệp Vô Địch tiểu tử này là một nghiệt tử; nguyên nhân thứ hai chính là cho đồ vật quá trân quý, Diệp Vô Địch có dùng muốn hay không cũng là vấn đề.

Bình phục một lúc lâu sau, Diệp Hạo lấy ra U Minh Ngọc Tủy ăn vào.

Hắn muốn đột phá cảnh giới.

Bởi vì năng lượng ẩn chứa bên trong U Minh Ngọc Tủy thực sự quá mạnh mẽ.

Chế tạo căn cơ đồng thời thúc đẩy tu vi.

Theo thời gian trôi qua, tu vi Diệp Hạo dần tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận