Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2342: Mảnh Vỡ Kí Ức

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Tin hay không là chuyện của ngươi, nhưng hôm nay nhiều người như thế đều mắt thấy tai nghe, ta tin tưởng chuyện này chẳng mấy chốc sẽ truyền đến Viêm Hoàng tông, cũng không biết đến lúc đó ngươi có thể chấp nhận cơn thịnh nộ của Viêm Hoàng tông không?

-Viêm Hoàng tông thịnh nộ?

Tề Quang nghe đến đây cười to

-Viêm Hoàng tông thịnh nộ cũng đốt không đến Hằng Phong vương triều ta?

Đây là chổ nào?

Đây là Hằng Phong vương triều!

Diệp Hạo chẳng lẽ còn có thể tới Hằng Phong vương triều bắt người?

-Đúng vậy không?

Đúng lúc này một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên cả tòa Ngũ Phong thành.

Sắc mặt Tề Quang hoàn toàn thay đổi.

Giờ khắc này hắn cảm thấy linh hồn mình bị một đôi đại thủ hung hăng bắt được.

Sau một khắc hắn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người vô lực rơi xuống phía dưới.

Toàn bộ tu sĩ đều kinh động.

Cũng đúng lúc này hai bóng người xuất hiện trên thành trì.

Diệp Thiên Thiên nhìn thấy một bóng người trong đó ngạc nhiên hô to.

-Cha.

Thân Diệp Hạo rơi xuống.

-Đúng thật là con?

Diệp Hạo thổn thức.

Diệp Thiên Thiên bổ nhào vào trong ngực Diệp Hạo khóc thút thít.

Những năm nay từ giáp ranh Nam Vực đi đến đây, trên đường đã trải qua bao nhiêu gian khổ, gặp bao nhiêu trắc trở, chỉ có trong lòng Diệp Thiên Thiên rõ ràng.

Tề Khôn được đở lên hoang mang.

Tề Quang bị trọng thương cũng mơ hồ.

Ông chủ tửu lâu vừa rồi cũng trở nên mơ màng.

Thực khách vừa rồi chế giễu xung quanh cũng ngơ ngác .

Diệp Thiên Thiên nói thật!

Nàng đúng thật là nữ nhi của Diệp Hạo!

Lúc này, trong lòng tất cả tuôn ra một loại dự cảm xấu.

Dựa vào tính tình Diệp Hạo làm sao có thể tha cho họ?

Hai đại Vương cấp thế lực sẽ khai chiến sao?

Diệp Hạo nhẹ nhàng vỗ sau lưng Diệp Thiên Thiên, trong mắt hắn dần dần lộ ra tia hàn mang.

-Diệp tông chủ.

Tề Quang nhìn thấy hàn quang trong mắt Diệp Hạo vội nói.

-Băng Sương, giết.

Âm thanh Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Giảng đạo lý?

Giảng con mẹ ngươi?

Nhìn thấy Diệp Thiên Thiên khóc rống, tâm Diệp Hạo khó chịu từng đợt.

-Ta là Hầu gia Hằng Phong vương triều.

Tề Quang biến sắc nói.

- Nếu ngươi không phải Hầu gia Hằng Phong vương triều, ta đã không giết ngươi .

Diệp Hạo nói

Tâm thần Tề Quang nhảy một cái.

-Ngươi...

Tề Quang đột nhiên hiểu vì sao Diệp Hạo phải giết mình?

Diệp Hạo cố ý khơi mào tranh chấp.

Nhưng chuyện này không còn dính dáng gì đến hắn nữa.

Bởi vì một tay Từ Băng Sương đã đập xuống.

Lúc này, đôi mắt Từ Băng Sương quay qua nhìn Tề Khôn.

-Đừng giết ta.

Tề Khôn run lẩy bẩy nói.

Giờ khắc này hắn mới hiểu thân phận của mình trong mắt một số người chẳng là gì cả?

Nhưng lúc này hối hận còn kịp?

Vô dụng!

Sau khi Giết Tần Khôn, Từ Băng Sương nhìn qua ông chủ tửu lầu.

Lão lầu vội vàng quỳ xuống

-Van cầu ngươi, cho ta một con đường sống.

Lúc Từ Băng Sương muốn xuất thủ thì Diệp Hạo lạnh giọng nói

- Tất cả tu sĩ trong tửu lầu đều ra ngoài cho ta.

Đám người tu sĩ cuống quýt đi ra ngoài.

Diệp Hạo vung một bàn tay đánh nát tửu lâu.

- Trừng phạt như vậy, ngươi có dị nghị gì không?

Diệp Hạo hỏi lão bản lại.

Kỳ thật lão không làm gì sai, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, Diệp Hạo cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng không có nghĩa Diệp Hạo thì sẽ bỏ qua cho lão, bởi vì lão xúc phạm tới Diệp Thiên Thiên.

-Trở về nói cho Vương thượng Hằng Phong vương triều các ngươi biết, hôm nay Hằng Phong vương triều các ngươi khi dễ con gái ta, ta ghi nhớ.

Diệp Hạo nói xong dẫn Diệp Thiên Thiên trở về Viêm Hoàng tông.

Sau khi về đến nơi, Diệp Hạo dẫn nàng đến thư phòng của hắn.

Diệp Thiên Thiên kể lại những chuyện xảy ra trong những năm nay một lần, nghe xong Diệp Hạo rất đau lòng.

-Không ngờ con lại phi thăng tới giáp ranh Nam Vực.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Nhưng mà con cảm thấy những khó khăn này rất đáng giá.

Diệp Thiên Thiên nhoẻn miệng cười.

-Sau này cha sẽ không để cho con chịu khổ.

-Vâng.

-Ta dẫn con đến một nơi .

Diệp Hạo dắt tay Diệp Thiên Thiên.

Diệp Thiên Thiên trước đó hiếu kì Diệp Hạo dẫn nàng đi đâu?

Nhưng mà đến đại điện thì nàng mới biết Diệp Hạo muốn giới thiệu thân phận của nàng cho toàn bộ Viêm Hoàng tông.

-Ta giới thiệu với chư vị một chút, đây là nữ nhi của ta, Thiên Thiên.

Diệp Hạo trịnh trọng nói.

Tất cả cao tầng Viêm Hoàng tông đều biến sắc.

Sau đó bọn họ cung kính hành lễ với Diệp Thiên Thiên.

-Bái kiến Thiên Thiên công chúa.

-Bái kiến Thiên Thiên công chúa.

-Bái kiến Thiên Thiên công chúa.

Trên mặt Diệp Thiên Thiên mang nụ cười ấm áp ra hiệu mọi người đứng dậy.

Diệp Thiên Thiên lúc ở hạ giới chính là công chúa, bởi vậy đối mặt loại cục diện này cũng không sợ hãi.

Sau đó Diệp Hạo giới thiệu từng vị cao tầng với Diệp Thiên Thiên.

Mỗi lần giới thiệu đến một người, Diệp Thiên Thiên đều mỉm cười chào hỏi.

Sau khi giới thiệu hết một lần, Diệp Hạo dẫn nàng rời đi.

Điều này khiến đám cao tầng đưa mắt nhìn nhau.

Bởi vì bọn hắn cảm thấy Diệp Hạo sẽ sắp xếp chức vị gì đó cho Diệp Thiên Thiên.

. . .

Lúc Diệp Hạo dẫn theo Diệp Thiên Thiên tuần tra Viêm Hoàng thì Tuyết Trích Tiên đã đuổi kịp hắn, hỏi.

-Tông chủ, sao người không cho sắp xếp cho Thiên Thiên chức vị?

Tuyết Trích Tiên biết lúc Diệp Thiên Thiên ở hạ giới thuộc nhóm người cao tầng của Viêm Hoàng tông.

-Ta sắp xếp cho Thiên Thiên chức vị khác?

- Chức vị khác?

-Ta chuẩn bị để Thiên Thiên chưởng quản Thiên nhãn.

-Tổ chức tình báo mới thành lập...Thiên nhãn?

- Thiên nhãn trong khoảng thời gian này phát triển rất nhanh, nhưng sẽ chả có liên quan gì đến bất kỳ cơ cấu nào của Viêm Hoàng tông.

Tuyết Trích Tiên khẽ gật đầu.

-Cha, người chuẩn bị bồi dưỡng thiên nhãn thành thế lực như Ám Ảnh hả?

-Ừm, mục tiêu của ta là bồi dưỡng Thiên nhãn thành một Hoàng cấp thế lực độc lập.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

-Hoàng cấp thế lực?

Diệp Thiên Thiên giật mình.

-Bởi vậy Thiên nhãn cần Hoàng cấp cao thủ tọa trấn, ta cảm thấy con là người thích hợp nhất.

-Cha, con cảm thấy mình có thể tới Chuẩn Hoàng cũng đã không tệ rồi.

Diệp Thiên Thiên cười lắc đầu.

-Con dùng tài nguyên cho dù Chuẩn Hoàng cũng không có tư cách phục dụng.

Diệp Hạo nhìn con gái nói

-Nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì con có thể đặt chân đến Thần Hoàng.

-Có thể sao?

Diệp Thiên Thiên không xác định hỏi.

-Có thể.

Diệp Hạo vuốt ve đầu nàng.

-Con phải có tự tin với bản thân mình.

-Tông chủ, ta có thể theo sau được không?

Tuyết Trích Tiên đáng thương nói.

-Nếu cô thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, cô đặt chân đến Thần Hoàng không khó khăn gì.

Diệp Hạo nhìn Tuyết Trích Tiên bất đắc dĩ nói

-Nói thật ta còn lo lắng khi cô thức tỉnh sẽ bỏ đi đây.

-Làm sao có thể?

Tuyết Trích Tiên kêu to

-Đi theo người toàn được ăn ngon mặt đẹp, ta sẽ không ngu mà chạy đi đâu.

Diệp Hạo cười ha ha lên.

Tuyết Trích Tiên đang muốn nói gì thì trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ký ức ngắn ngủi.

Thân mang bạch ngọc chiến giáp, cầm trong tay tam thước thanh phong, sừng sững trên đỉnh núi cao.

Bốn phía xung quanh nàng, khắp nơi đều có thi hài, phảng phất như địa ngục nhân gian.

Lúc Tuyết Trích Tiên muốn nhớ thêm chút nữa thì trong thức hải bỗng nhiên đau nhói một trận.

Thân hình nàng lảo đảo, nhưng mà ngay sau đó đã khôi phục bình thường.

Trong lòng nàng nhấc lên sóng to gió lớn.

Mảnh vỡ kí ức này là chuyện gì ?

Chẳng lẽ mình thật sự là Thần Hoàng chuyển thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận